Chương 1196 “Trường sinh”
Sắc mặt Borrow trở nên quái lạ, nhưng cũng không nghi ngờ nàng, mà là quay đầu nhìn Đỗ Địch An trên giường bệnh: “Dựa vào việc bóp cổ hộng để năng cản Hoang Thần, thật đủ tàn nhẫn, không chừng lúc ấy sắp đứt cổ luôn rồi.”
Đỗ Địch An không nói một lời, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn.
“Vận may của ngươi rất tốt, không cần dùng bất kỳ dụng cụ bên ngoài hay dược vật gì, cũng có thể khống chế được Hoang Thần, quả thực là kỳ tích, nếu là người bình thường, sau khi ăn xong huyết nhục Hoang Thần, thì nhất định sẽ chết!” Borrow tán thưởng một câu, sau đó hỏi cô gái: “Còn có gì khác không?”
“Hết rồi.” Cô gái lắc đầu.
Nghe vậy, trong lòng Đỗ Địch An cũng nhúc nhích, ánh mắt khẽ nhìn về phía nàng một cái.
“Sao vậy?” Borrow chú ý tới ánh mắt của Đỗ Địch An, đôi mắt hơi híp lại.
Đỗ Địch An dời ánh mắt ra chỗ khác, thần sắc bình thường, hờ hững nói: “Không có gì, chỉ là ta đột nhiên nghĩ đến, năng lực ma ngân của nàng có thể nhìn trộm ký ức của ta, không biết dùng trên xác sống thì sẽ có hiệu quả như thế nào, có thể đánh thức ký ức của xác sống đó hay không.”
Nghi ngờ trong lòng Borrow lập tức phai nhạt, khóe miệng hơi nhếch lên: “Ý nghĩ rất thú vị, không hổ là người của thời đại cũ, tư duy thật sự linh hoạt hơn mấy thứ ngu xuẩn kia nhiều. Đáng tiếc, tuy rằng năng lực này có thể nhìn trộm ký ức, nhưng lại không thể đánh thức ký ức của xác sống. Nối đúng hơn, ngoại trừ những xác sống bị tổn thương đại não, thì phần lớn những xác sống khác vẫn còn ý thức hoàn chỉnh, nhưng bọn họ lại không có cách nào khống chế thân thể, ký ức cũng giống như là một đoạn số liệu, mà thân thể chỉ là một vật dẫn, bọn họ không có quyền khống chế, chỉ có thể đứng xem mà thôi.”
Đồng tử Đỗ Địch An hơi co lại: “Ý của ngươi là, xác sống vẫn có ký ức? Chỉ là không thể khống chế thân thể?”
“Không sai.” Tâm tình Borrow rất tốt, cực kỳ vui lòng nói chuyện với nhân loại Đỗ Địch An đến từ 300 năm trước: “Ngươi có thể hiểu xác sống như là máy móc, ta nhớ rõ ở thời đại cũ có một loại sản phẩm khoa học kỹ thuật gọi là ‘camera’, xác sống này giống như một camera, có thể quay chụp chứng kiến phong cảnh, nhưng bản thân nó lại chỉ là một vật chết, cần chúng ta khống chế.”
“Đối với xác sống, thứ có thể khống chế màn trập camera giống như chúng ta, chính là virus trong cơ thể chúng nó.”
Đỗ Địch An ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng bỗng nhiên bốc cháy hy vọng mãnh liệt, đôi mắt cũng có vài phần tỏa sáng, không cầm lòng được mở miệng nói: “Nói như vậy, chỉ cần nghĩ cách tiêu diệt virus trong cơ thể bọn họ, chẳng phải là có thể khiến bọn họ nắm giữ quyền khống chế thân thể một lần nữa sao?”
“Không thể được!” Borrow quyết đoán chặt đứt ảo tưởng của Đỗ Địch An, khóe môi tràn ra ý cười, nói: “Thứ nhất, virus không thể bị tiêu diệt, trên đời hẳn là không đồ vật nào khủng bố hơn virus xác sống, không biết nên phân thứ này vào trường hợp bệnh khuẩn nào, hay là trường hợp độc tố, tóm lại, dựa vào hiểu biết của ta, thì không có bất cứ thứ gì tiêu diệt được virus trong cơ thể xác sống, trên đời không có kháng thể mạnh mẽ đến như vậy!”
“Thứ hai, cho dù đã trị được, không còn virus xác sống, thì cũng chỉ là một người chết, mà người chết mang theo ký ức, thì tế bào ký ức của bọn họ cũng sẽ bị suy nhược dần dần chết đi, không thể đọc được.”
Đỗ Địch An giật mình, cảm giác giống như bị một gáo nước lạnh dội lên đầu, không nhịn được hỏi: “Vì sao?”
Borrow thản nhiên cười, nói: “Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua ‘linh hồn’ sao? Ý của ta không phải vong linh phi thực tế trọng miệng đám phù thủy ở Đế quốc, mà là nguồn gốc của sự sống, nói đơn giản, chính là ý thức của chúng ta, nhưng nó phức tạp hơn so với ý thức, có lẽ là một loại năng lượng thiên nhiên trong vũ trụ, cũng có lẽ là một loại sinh mệnh từ trường, khi sinh mệnh chết đi, loại năng lượng này cũng tiêu tán theo, còn ký ức cũng gần như là một đoạn số liệu trong đại não mà thôi, không có ý nghĩa, giống như một dàn bánh răng, tuy rằng có thể di chuyển, lại mất đi động năng cơ bản nhất, cuối cùng chỉ chờ đến khi rỉ sắt và thối rữa!”
“Linh hồn…” Sắc mặt Đỗ Địch An tái nhợt, lẩm bẩm một tiếng, trong mấy câu ngắn ngủn, tâm tình của hắn đã từ địa ngục bò lên thiên đường, rồi lại rơi vào địa ngục càng sâu, thâm thúy đến nỗi không có hy vọng.
Hắn vốn tưởng rằng khi đến Thần quốc có thể tìm được cách điều trị xác sống, nhưng bây giờ xem ra, nơi đó không có đáp án hắn muốn.
Linh hồn…
Đó là đồ vật mờ ảo xa xôi cỡ nào chứ!
Xa xôi đến nỗi khiến người ta không dám tin là nó tồn tại, nhưng cũng cũng không thể phủ nhận sự tồn tại của nó!
Vốn dĩ hắn đã tính toán đến trường hợp tệ nhất, chẳng sợ trong Thần quốc trung không thể tìm được cách giải quyết, thì cũng có thể mượn vật phẩm khoa học kỹ thuật tương đối tiên tiến trong Thần quốc, phối hợp với tri thức trong chíp siêu cấp để điều trị cho Helisha.
Nhưng lời Borrow nói, lại giống như đánh một quyền thật mạnh vào lòng ngực của hắn.
Cho dù là siêu chip có ghi lại tri thức cao cấp nhất của thời đại cũ, cũng không thể đề cập đến trình tự hư vô như “Linh hồn”…