← Quay lại trang sách

Chương 1197 “Trường sinh” (2)

Nhìn biểu cảm Đỗ Địch An xám như tro tàn, dường như Borrow biết hắn đang suy nghĩ cái gì, khẽ cười một tiếng, trong giọng nói có chứa vài phần hài hước, nói: “Ngươi điều trị cho Thi Vương kia sao, cũng không phải hoàn toàn không thể, chỉ cần ngươi có thể sống sót trong thực nghiệm của ta, thì ngươi sẽ có tuổi thọ rất cao, thậm chí là đạt tới mức độ “Trường sinh”, sau khi có được sinh mệnh lực như vậy, lại cộng thêm khổ tâm nghiên cứu, thì mấy trăm năm sau, hay thậm chí là một ngàn năm, cũng chưa chắc không thể tìm được cách, đương nhiên, tiền đề là ngươi phải sống sót, ha ha.”

Nghe được lời vui đùa của hắn, trái tim đã chìm xuống của Đỗ Địch An cũng lập tức sống lại, phản ứng giống như đột nhiên bị chỉ tới, đúng vậy, khoa học kỹ thuật trong siêu cấp chip không thể đạt tới, lại không đại biểu là không còn cách nào!

Khoa học kỹ thuật vĩnh viễn không có chừng mực!

Nếu bản thân có thể học được khoa học kỹ thuật bên trong chip, lại lấy cái này tiếp tục phát triển, tiếp tục tiến bộ từ trong cơ sở, thì chưa chắc không thể phát hiện “Linh hồn” tồn tại!

Nghĩ đến đây, tâm tình của hắn lại kích động một lần nữa, liên tục hít sâu vài hơi.

Nhìn thấy Đỗ Địch An lại bốc cháy lên hy vọng, Borrow ngây ngốc, dường như không ngờ tín niệm của Đỗ Địch An lại chấp nhất như thế, vốn dĩ hắn chỉ chế nhạo một câu, vậy mà Đỗ Địch An lại coi là thật!

Hắn âm thầm cười, như vậy cũng không tính là xấu, ít nhất một vật thí nghiệm có niềm tin hy vọng tràn trề gấp trăm lần, cũng tốt hơn một vật thí nghiệm tâm như tro tàn ủ rũ cụp đuôi.

“Ngươi nói, nếu thực nghiệm của ngươi hoàn thành, thì có thể trường sinh?” Rất nhanh Đỗ Địch An lại trở nên bình tĩnh, không khỏi nhìn về phía Borrow, đề tài trường sinh đã lan truyền suốt mấy ngàn năm qua, gần như là đồ vật vĩnh hằng mà tất cả sinh mệnh đều theo đuổi.

Chỉ là, số lần tế bào phân chia có giới hạn, khi số lượng tế bào phân chia càng nhiều, thì ngươi cũng sẽ dần dần già đi, thân thể cơ năng cũng dần dần yếu đi, muốn trường sinh, thì nhiều nhất cũng chỉ cso thể giả tưởng một chút trên mặt lý luận, hơn nữa vẫn còn trăm ngàn chỗ hở.

Borrow hơi nâng cằm lên, trong mắt hiện lên một tia nhiệt liệt, cùng với vài phần kiêu ngạo: “Nếu thực nghiệm hoàn thành, tuy rằng không dám nói có thể chân chính “Trường sinh”, vĩnh viễn bất tử, nhưng ít ra cũng sống mấy ngàn năm, thậm chí có thể sống tới vạn năm, đương nhiên, không tính trường hợp bị bên ngoài giết chết nhưng đến lúc đó cũng sẽ không có bất kỳ ngoại lực gì giết được ta, trừ khi là trái đất hủy diệt.”

Nói tới đây, âm điệu của hắn cũng tràn ngập tự tin.

Đỗ Địch An nghĩ đến lúc trước hắn có mục tiêu muốn vượt qua vương giả, muốn trở thành thần, trong lòng lập tức hiểu ra, Borrow muốn biến mình trở thành truyền thuyết, bất tử bất diệt giống như thần.

Chỉ là, điều này có thể xảy ra sao?

“Được rồi, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta còn có chuyện khác.” Borrow nâng nồng hồ tự động trên tay lên nhìn thời gian, thu lại biểu cảm, khôi phục thái độ đạm mạc: “Vẫn giống như lúc trước ta đã nói, đừng lộn xộn, đừng xuống giường, nếu không ta cũng không ngại mổ mấy đao trên người Thi Vương ngươi âu yếm để nghiên cứu.”

Nói xong hắn lập tức xoay người rời đi.

Cô gái liếc Đỗ Địch An một cái, yên lặng đuổi theo.

Đỗ Địch An nghe thấy hắn dùng Helisha uy hiếp, biểu cảm lập tức trở nên âm trầm, sau khi nhìn hắn rời đi, thì chậm rãi khép mắt lại, suy tư cách chạy trốn.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Đỗ Địch An cảm giác trên người dần dần khôi phục tri giác, từ bụng truyền đến cảm giác đau đớn thiêu đốt, hơn nữa đầu óc cũng trở nên càng căng đau, giống như đột nhiên bị nhét vào rất nhiều thứ. Hắn miễn cưỡng giơ tay lên, xoa huyệt thái dương, cảm giác giống như tập luyện đến cơ bắp bủn rủn yếu ớt đau ê ẩm.

Chẳng lẽ là nhìn lại toàn bộ ký ức một lần nữa thì sẽ dẫn đến ký ức của mình nhiều hơn gấp đôi?

Khóe miệng Đỗ Địch An hơi nhúc nhích, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, sau đó quay sang hỏi Zachit đang giả bộ ngủ say bên cạnh: “Lúc trước ta ngủ say bao lâu rồi?”

Zachit hơi mở mắt ra: “Ý ngươi là sao?”

“Là thời gian nàng ta dùng năng lực đọc ký ức của ta.”

“À, đại khái chỉ khoảng nửa giờ đi.”

Nửa giờ...

Đỗ Địch An giật mình, tuy rằng hắn đoán được sẽ không quá lâu, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Trong vòng nửa giờ ngắn ngủi mà đã lật xem toàn bộ cuộc đời của hắn.

Bỗng nhiên, hắn nghĩ đến một chuyện, nếu như trong lúc vị Dana này dùng năng lực lật xem ký ức mà lợi dụng thời gian chênh lệch giữa lúc này để làm chuyện khác, thì chẳng phải là bỗng dưng thời gian suy nghĩ nhiều hơn những người khác hàng chục lần, thậm chí hàng trăm lần sao?

Lúc trước ký ức của hắn bị lật xem, tuy rằng tư duy của hắn vẫn đi theo ký ức, nhưng vẫn có thể suy nghĩ những thứ khác. Nếu như có vấn đề khó khăn phức tạp nào không nghĩ ra, ở loại trạng thái này, chẳng phải là có thể an tâm thỏa thích suy nghĩ sao?

Nghĩ đến điều này, bỗng nhiên hắn cảm thấy năng lực ma ngân của Dana quả thực quá khủng bố, công dụng phụ trợ cũng quá mức mạnh.

Nếu như luyện tập cận chiến trong không gian ký ức đó thì phỏng chừng không đến vài ngày đã có thể trở thành đại sư đối kháng.