Chương 1203 Giáng lâm
Nhưng mà da trên gương mặt người này lại y hệt màu da nâu xanh trên cổ nó, rất thô ráp, có rất nhiều vết nhỏ nhưng ngũ quan thì chắc chắn là của loài người!
“Cúi đầu xuống!” Đột nhiên có một tiếng hét truyền đến.
Đỗ Địch An giật mình, vội vàng rụt đầu lại, bò vào bên trong khoang kim loại.
Thế nhưng tự dưng có một bóng đen vụt qua trên đầu hắn, cảm giác nóng ran bắt đầu truyền đến. Con Điểu Thú đó tỏa ra nhiệt độ cực cao.
Đỗ Địch An thầm nghĩ “nguy hiểm quá” rồi quay đầu lại nhìn, hắn thấy Dana áo trắng trông như con vượn tuyết có bộ lông màu trắng ấy vồ đến. Chỉ vài bước thôi nàng đã vặt được đầu của con Điểu Thú đang định tấn công Đỗ Địch An, máu bắn tứ tung.
Ở một bên khác của con Cự Thú mặt người cổ dài màu nâu xanh ấy, có một cái bóng trông giống con nhện đỏ đang chiến đấu với con Điểu Thú còn sót lại. Trên người nó có những đường hoa văn màu đen, động tác rất nhanh nhẹn, cái chân nhện đạp mạnh một cái đã đâm thủng được con Điểu Thú đó, như những cây giáo sắc bén vậy.
Ở đằng sau, Borrow mười hai cánh ngăn đám Điểu Thú lại, đôi cánh màu đen liên tục bắn ra những sợi lông vũ, đâm vào mắt hoặc là cổ những con Điểu Thú vượt qua đường phân cách. Có con thì bị trọng thương, có con thì chết ngay tại chỗ.
Dù rút lui khoảng bốn, năm phút rồi nhưng đám Điểu Thú vẫn không buông tha, cứ đuổi theo, số lượng bị chết, bị thương lên đến cả trăm con.
Lúc này, tiếng kêu đó có phần hưng phấn hơn. Ngay sau đó, cảm giác bọn Điểu Thú bay quanh đó bắt đầu ít đi, chúng rời đi rồi.
“Chuẩn bị đi rồi sao?” Đỗ Địch An chớp chớp mắt rồi thở phào một hơi, hắn thấy có chút tiếc nuối.
Thế nhưng rất nhanh thôi Đỗ Địch An lại thấy tình hình có gì đó hơi sai sai. Điểu Thú dần tụ lại thành một đám, tạo thành một đám mây đen lớn. Nói một cách chính xác thì là một đám mây màu đỏ sẫm, như là có máu ứa ra từ trong đám mây đó vậy.
Tự dưng Đỗ Địch An thấy nhiệt độ xung quanh tăng lên, hơn nữa càng ngày càng nóng. Không quá nửa phút sau, hắn thấy không khí nóng đến mức khiến da hắn sắp bị bỏng rồi, mặt Đỗ Địch An hơi biến sắc. Hắn đã nhìn thấy đám Điểu Thú kia có sự thay đổi cực lớn. Nếu như nói rằng lúc trước đám Điểu Thú đó có màu đỏ sẫm thì lúc này, chúng mang màu đỏ rực. Lông vũ của mỗi một con Điểu Thú đều có màu sắc rất tươi sáng, phần màu đen còn lại đó dần biến mất, dần chuyển thành đỏ như máu.
“Phù!”
Khi cánh của một con Điểu Thú nào đó bị cháy, dường như thứ bị đốt là một đường dây dẫn vậy. Cánh của những con Điểu Thú để rất sát nhau, chúng bốc cháy liên tục. Đốm lửa này ngày càng lan to, bao lấy cả con Điểu Thú, chớp mắt thôi nó đã biến thành một con Hỏa Điểu!
Cả đám Điểu Thú đã biến thành một biển lửa.
Làn gió nóng thổi đến, khiến Đỗ Địch An thấy khô cả họng. Hắn cảm giác những sợi lông trên bộ lông màu trắng tuyết của Dana áo trắng hình như cũng đang cong lên, như là bị hun lên vậy.
“Cha!” Dana đồ trắng với hình dáng vượn tuyết nhịn không được la lên, vẻ mặt lo lắng.
Trước vùng biển lửa đang rực cháy, Borrow mười hai cánh màu đen giống như một vị Tu La địa ngục, cầm thanh kiếm lớn màu đen trong tay, đưa lưng về phía mọi người, vẫn thản nhiên đối mặt như vậy, khiến cho Đỗ Địch An nhìn thấy không khỏi nín thở, đây là sự ung dung của Vương giả?
Ấp ủ trong một thời gian ngắn, nhiệt độ trong không khí đạt tới độ sôi, mắt nhìn thấy không khí hình như cũng bóp méo một chút, quần áo cũng có cảm giác cháy, thậm chí Đỗ Địch An nghi ngờ, chỉ cần đốt một cây diêm, không khí cũng có thể tự bốc cháy.
Theo một tiếng chim kêu cao vút đột nhiên vang lên, tất cả Hỏa Điểu lập tức kêu to đáp lại, cùng lúc đó, trong tiếng kêu dài thì ngọn lửa trên người Hỏa Điểu bắt đầu chuyển động, ngưng tụ thành một quả cầu lửa rực cháy ở trước ngực.
Lúc quả cầu lửa đạt tới đường kính nửa mét thì bắn ra ầm ầm.
Hàng ngàn hàng vạn quả cầu lửa bay vụt về phía trước, tập hợp cùng một chỗ, thác nước biển lửa giống như mưa to, từ trên bầu trời quét xuống, khí thế to lớn, khiến cho người khác chấn động.
Cả người Borrow mười hai cánh đột nhiên xuất hiện sóng màu đen sẫm, nhìn qua giống như nhân vật chính trong trò chơi tỏa ra vầng sáng, khoảnh khắc biển lửa nhấn chìm cả bầu trời, hắn gầm nhẹ một tiếng, như sư tử như hổ, thanh thế khiếp người, giơ cự kiếm lên cao, nhảy vào trong biển lửa trước mặt.
Biển lửa nhấn chìm và cắn nuốt trong nháy mắt.
Nhưng giây phút tiếp theo, biển lửa lại nhanh chóng tách ra hai bên, bóng dáng màu đen hiện ra, đúng là Borrow mười hai cánh.
Hắn và cự kiếm trong tay hắn, giống như đá ngầm cạnh thủy triều, sừng sững giữa không trung, cự kiếm tách biển lửa ra, phân dòng nước ra hai bên, lại không hề tổn thương đến cơ thể của hắn, bao gồm lông chim trên cánh, cũng không cháy.
Đỗ Địch An mở to hai mắt, nhìn trợn mắt há hốc mồm, cái này không phải quả cầu lửa bình thường, có thể cảm nhận được nhiệt độ cao tỏa ra, cao hơn rất nhiều so với nhiệt độ lửa bình thường, nếu như đổi lại là hắn, căn bản không có sức ngăn cản, cho dù lưỡi dao của kẻ Tách Rời sắc bén gấp mười gấp trăm lần, cũng sẽ bị quả cầu lửa cắn nuốt hòa tan trong nháy mắt, cháy sạch đến cặn cũng không còn.