← Quay lại trang sách

Chương 1202 Hỏa Điểu (2)

Borrow bảo vệ không chu đáo nên khiến Helisha bị buộc trên lưng con Cự Thú cổ dài màu nâu xanh đó bị thương.

Tiếng kêu ngày càng vang, tự dưng khả năng cách âm của khoang kim loại đó trở nên rất yếu. Nếu như Đỗ Địch An mà ở bên ngoài, có hét lớn, gào lên cũng chưa chắc đã nghe rõ được. Qua sự phân bố của những tiếng kêu đó, trong đầu Đỗ Địch An hiện lên hình ảnh con Cự Quái cổ dài màu nâu xanh bị một đám Điểu Thú ma vật hung ác bao vây.

Lúc này, tiếng kêu mà Đỗ Địch An nghe thấy tự dưng trở nên rất kịch liệt. Trong đó còn có cả một tiếng rít dài chói tai, hình như nó đang chỉ huy. Cũng có cả tiếng chim kêu vì hoảng loạn nữa, rõ ràng là mấy vị Borrow, Dana đã ra tay rồi.

Bùm! Bùm!

Đỗ Địch An tự dưng cảm thấy khoang kim loại bị va chạm mạnh, nắp khoang hơi nhô vào bên trong, hắn thấy kinh ngạc vô cùng. Không ngờ sự tấn công ở bên ngoài lại mạnh mẽ như vậy.

Rất nhanh thôi, tiếng tấn công này đột nhiên bị thay thế bởi tiếng kêu gào thảm thiết.

Không lâu sau, tiếng kêu xung quanh ngày càng dày đặc hơn, như những cơn thủy triều cuồn cuộn, cứ thỉnh thoảng khoang kim loại lại bị va chạm mạnh, những vết lồi lõm được tạo ra rất sắc bén, dường như là bị vật gì sắc nhọn đâm vào.

Cạch!

Lại là một lần va chạm nữa, góc bên của nắp khoang kim loại tự dưng bị nứt vỡ, nút cài bị bung ra, nắp khoang bị hất ra ngoài vì cơn gió lớn. Vào khoảnh khắc đó, ánh sáng chiếu vào bên trong bóng tối, tiếng kêu gào khủng khiếp hơn trước đó cả trăm ngàn lần cũng truyền vào cùng lúc, dội thẳng vào tai Đỗ Địch An, khiến hắn cảm giác mình như đang đứng giữ một trận lốc xoáy vậy, không nghe thấy gì cả.

Cái bóng màu đen cứ bay đi bay lại trong tầm mắt khiến Đỗ Địch An nhìn một cái thôi là biết nó chính là Điểu Thú khổng lồ màu đỏ sẫm đang bay bay chi chít khắp nơi kia rồi. Chúng đang bao vây họ, mặt trời ba giờ chiều chói chang, ở ngay trên đỉnh đầu đã bị bọn Điểu Thú này che mất.

Soạt!

Những tiếng động như phá vỡ bầu không khí ập đến, Đỗ Địch An vội vàng quay đầu lại nhìn thì thấy một con Điểu Thú khổng lồ có bộ lông màu đỏ sẫm đang giơ móng vuốt của nó ra, vồ đến. Con Điểu Thú này cao khoảng năm mét, nó hoàn toàn có thể nhấc một người lên bằng móng vuốt của nó một cách dễ dàng.

“Cút ra!” Đỗ Địch An hét lên một tiếng, cái bóng màu trắng trước mặt hắn thoắt ẩn thoắt hiện, một con quái vật trông như tinh tinh có bộ lông màu trắng tuyết đang vồ đến. Người nó cao gần ba thước, có sáu cánh tay, nó lần lượt bắt lấy móng và cánh của con Điểu Thú, để ra hai cánh tay còn lại để đấm vào đầu Điểu Thú. Nó đập bụp một cái, máu tươi bắn tứ tung.

Đỗ Địch An nhìn thấy con quái vật tinh thú lông màu trắng tuyết này, hắn thấy mặt nó hơi giống Dana, cộng thêm với mùi hương quen thuộc kia nữa. Hắn tự dưng hiểu ra nó chính là Dana áo trắng.

Đỗ Địch An không nhìn nàng nữa, hắn bắt đầu quay sang nhìn vị trí lúc trước để tìm Helisha nhưng lại thấy nàng vẫn bị buộc trên một vật gì đó rất nặng, nằm rất im, coi như không nhìn thấy tai nạn trước mắt.

Đỗ Địch An thấy nàng không sao cả thì thở phào một hơi. Sau đó hắn hít thật sâu, một khi nàng gặp nguy hiểm thì ban bố chỉ lệnh để nàng tự thoát. Thậm chí nếu có cơ hội, thì để nàng đưa mình đi trốn cùng.

Tuy rằng cái chuông không ở bên cạnh nữa nhưng hắn sớm đã tưởng tượng ra cảnh đường cùng đó trước, nghĩ ra cách ban bố chỉ lệnh thứ hai là thổi sáo.

Nhưng mà điều khiến hắn lo là hoàn cảnh xung quanh ồn ào như vậy, tiếng thổi sáo của hắn liệu có truyền được đến tai Helisha không?

“Hai ngươi đi trước đi, để ta cắt đuôi bọn chúng.” Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp truyền đến, dường như là ác ma tỉnh dậy từ trong vực sâu, đầy sự âm u, đáng sợ.

Đỗ Địch An nhìn theo tiếng động đó thì thấy một cái bóng có mười hai chiếc cánh màu đen trên lưng, trên đầu có cái sừng cong cong, cơ thể cao gần ba mét, da màu xanh đen nhưng cơ thể thì vẫn có hình người, hơn nữa rất giống thiên sứ rơi từ trên trời xuống trong những câu chuyện thần thoại.

Đôi đồng tử của Đỗ Địch An hơi co lại, đây là vết ma kiểu gì vậy?

Một giây sau đó, Borrow mười hai cánh đã ma hóa xông vào đám Điểu Thú màu đỏ sẫm quanh đó, cơ thể khổng lồ ấy cứ như một chiếc dao lưỡi liềm màu đen, chỉ lướt nhẹ thôi cũng khiến khoảng bảy, tám cái đầu con Điểu Thú lông đỏ sẫm rơi từ trên cổ chúng xuống, mặt cắt rất mượt mà.

Đỗ Địch An thấy Borrow mười hai cánh tay cầm một cây kiếm khổng lồ màu đen, lưỡi kiếm rất rộng, như là cây kiếm của chiến sĩ trong đoàn dụng binh săn bắn vậy.

“Đây là… bán ma hóa?” Đỗ Địch An thấy cảnh này mà kinh ngạc vô cùng. Những con Điểu Thú lông màu đỏ sẫm này tốc độ rất nhanh, không kém so với Chúa tể. Thế nhưng khi ở trước Borrow, chúng chỉ như những món đồ chơi đang đứng im mà thôi, mặc cho hắn chơi đùa.

Hắn xông vào đàn Điểu Thú, như một lưỡi dao màu đen sắc bén vậy. Cạnh dao chạm phải đâu thì đám Điểu Thú ở đó đều tan xác.

Đỗ Địch An nhìn thấy đầu của con Cự Thú cổ dài màu nâu xanh kia quay ra, mắt hắn trợn tròn lên, thiếu chút nữa thì cắn vào lưỡi. Trên đầu của con Cự Thú này là một gương mặt có đầy đủ ngữ quan của người.