Chương 1205 Giáng lâm (3)
“Đã có người, vì sao trước đó ngươi không tới chỗ đó, với thực lực của ngươi, ở chỗ nào hẳn là có thể thoải mái lăn lộn đến vị trí rất cao chứ?” Đỗ Địch An nhìn hắn, đoán hắn có thể có chuyện bí ẩn khó nói, hoặc là chỗ đó có thứ gì đó, có uy hiếp đối với hắn.
“Sao ngươi nói nhiều như vậy?” Dana đồ trắng khiển trách tức giận nói.
Đỗ Địch An cũng không liếc nhìn nàng một cái, giống như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm Borrow. Thái độ ngó lơ này khiến cho áo Dana đồ trắng bực hơn, vừa đứng dậy muốn đi lên đánh nhau, lại bị Borrow giơ tay ngăn cản.
“Tình huống đại lục phía Đông, phức tạp hơn ngươi tưởng tượng, chờ ngươi đi thì sẽ biết, có điều ngươi cũng không có cơ hội mở mang kiến thức.” Borrow cũng không kiêng kỵ những đề tài này, tùy tiện nói một câu, lấy đồng hồ cơ giới bỏ túi ra xem giờ, thở dài: “Đêm nay không đi được, tạm thời tìm một chỗ đặt chân nghỉ ngơi.”
Dana đồ trắng bôi thuốc cho hắn xong, thả bình thuốc lại vào trong rương, thì lập tức đi qua phá hủy hoàn toàn cánh cửa khoang kim loại của Đỗ Địch An, từ trong rương kim loại kia lấy ra công cụ sửa chữa.
Đỗ Địch An biết nàng muốn nhanh chóng sửa chữa để nhốt mình bên trong, chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, lại quay đầu nhìn Borrow, hỏi: “Ma ngân của ngươi lúc trước, hẳn là ma ngân huyền thoại cao cấp nhất, nhìn dáng vẻ của ngươi, hình như chỉ là bán ma hóa, cơ thể cũng không có dị hóa hoàn toàn.”
Borrow thay quần áo mới, vừa sửa sang lại tay áo vừa lạnh nhạt nói: “Nếu như ngươi có thể sống sót, ta cũng sẽ cho ma ngân này vào hài cốt của ngươi, nhân tiện nói cho ngươi, tên của ma ngân cực kì tàn bạo này là ‘Thiên sứ hắc ám’.”
“‘Thiên sứ hắc ám’?” Đỗ Địch An giật mình, lập tức vô cùng ngạc nhiên: “Không có chữ “kẻ”?”
“Kẻ?” Borrow mỉm cười, nói: “Chỉ có ma vật sau khi được ban tên mới có thể có chữ “kẻ”, ma vật ban tên lúc đầu đa số đều có tên riêng, có điều ‘Thiên sứ hắc ám’ này mất tích từ lâu, sẽ không có cái thứ hai nữa, cho nên trên sách tranh ma vật, cũng sẽ không ghi lại. Đương nhiên, tất cả ma ngân của Vương giả, cũng sẽ không ghi lại trên danh mục ma vật, cái này thuộc loại tuyệt mật.”
“Thì ra là thế.” Đỗ Địch An giật mình.
Borrow sửa sang xong quần áo, thì đi kiểm tra hàng hóa trên người cự thú, một lát sau, khi chờ hắn trở lại, bàn tay to trực tiếp vung lên, nói: “Xuất phát.”
Lúc này, Dana đồ trắng đã sửa chữa khoang kim loại, hình như nàng cực kỳ am hiểu phương diện máy móc gì đó, nối khoang lại một lần nữa, nhốt Đỗ Địch An vào.
Lại cất cánh, gấp rút lên đường.
Lần này đi không bao lâu, lại tạm dừng lại.
Cửa khoang mở ra, Đỗ Địch An phát hiện sắc trời đã tối sầm lại, sắc trời chập tối khoảng sáu bảy giờ, gió gào thét thổi tới lạnh thấu xương, hắn lập tức thấy một vùng màu đen bao la phía trước, chính là biển rộng!
Trong lòng Đỗ Địch An hoảng sợ, đại lục phía Đông lại ở bên kia biển?
Lúc trước hắn đoán Đế quốc Thần La có thể là ở vùng nước Nga, nếu như muốn vượt biển, chẳng lẽ nói đại lục phía Đông là phương Tây?
Hắn ngạc nhiên nghi ngờ, nhìn biển rộng màu đen kia, thủy triều nổi lên cuồn cuộn, đang vỗ mặt biển, sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, biển sâu không nhìn thấy đáy, cất giấu vô số bí mật và sát khí!
“Nghỉ ngơi ở chỗ này.” Giọng Borrow truyền đến.
Trong lòng Đỗ Địch An phức tạp, trực tiếp hỏi: “Đại lục phía Đông ở giáp mặt biển? Vì sao không trực tiếp đi qua?”
“Ban đêm biển không an toàn.” Borrow trả lời hắn một câu, lại quay đầu đi, không hề để ý đến hắn.
Đỗ Địch An còn định hỏi lại, Dana đồ trắng lại cầm theo một khối thịt nướng đi tới, trừng mắt nhìn hắn một cái, hơi hơi giương tay, ý nói ngươi lại lắm miệng ta sẽ đánh ngươi!
Lúc này Đỗ Địch An im miệng, dù sao đàn ông không ăn mệt trước mắt.
Hắn nâng tay nhận thịt nướng Dana đồ trắng đưa, hơi kéo, lại phát hiện tay nàng vẫn cầm thịt nướng, giống như không muốn cho. Vẻ mặt Đỗ Địch An lạnh lùng, vừa muốn mở miệng, đột nhiên đồng tử co rụt lại.
Chỉ thấy trên mặt Dana đồ trắng vẫn là biểu cảm hung dữ như cũ, miệng khẽ nhúc nhích, mở miệng nói chuyện, lại không phát ra tiếng. Sau khi nhận ra cổ họng của mình không phát ra tiếng, trên mặt nàng không kìm được lộ ra chút ngạc nhiên, sau đó biểu tình ngạc nhiên này vĩnh viễn cứng lại.
Một vòng dấu vết màu đỏ sậm, xuất hiện từ trên cổ trắng như tuyết của nàng, sau đó, đầu của nàng giống như trượt băng, từ từ trượt xuống.
Cùng lúc đó, trên cùng một trục hoành, chỗ cổ tay dưới bàn tay giơ lên của nàng, cũng xuất hiện máu tươi màu đỏ sậm đang chảy xuống.
Bộp!
Đầu và cánh tay đứt lìa của Dana áo trắng rơi trên lưng cự thú rồi lăn xuống.
Biến cố xảy ra bất ngờ này khiến Đỗ Địch An hoàn toàn choáng váng, không thể phản ứng kịp.
Một khắc sau, đột nhiên hắn cảm nhận được một đợt ý lạnh thấu xương từ sau lưng truyền đến, ý lạnh truyền từ sống lưng nhanh chóng lan đến tận gáy, lạnh đến mức khiến hắn bất giác rùng mình một cái, sau đó, bất chợt một âm thanh lãnh đạm mang theo đầy mị lực một cách kỳ dị từ giữa bầu trời phía sau vang lên: “Dạ Ma Vương, đã lâu không gặp…”