← Quay lại trang sách

Chương 1206 Cuộc chiến Vương giả

Toàn thân Đỗ Địch An cứng đờ, cảm giác sau lưng như có một yêu ma cực kỳ đáng sợ đang đứng đấy, hắn không dám quay đầu lại, thậm chí một chút cũng không dám động đậy.

Lúc này đây, thi thể không đầu của Dana áo trắng cũng thuận thế mà ngã xuống, từ trên thân cự thú rơi xuống đất.

Tầm mắt Đỗ Địch An cũng đã nhìn thấy Borrow đứng trên cái cổ dài của con cự thú phía sau nàng, thời khắc này biểu cảm của người phía sau u ám khác thường, đôi mắt như sao đen tỏa ra sát khí nồng đậm.

“Đã lâu không gặp, Dạ Ma Vương, sao vậy, không quen biết đám bạn cũ bọn ta nữa sao?” Một giọng nói mị hoặc quyến rũ truyền vào tai của Đỗ Địch An, giống như một đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng ghé vào tai hắn thở ra làn khí như hoa lan, khiến cho lòng hắn rung động, có một loại phấn khích khó hiểu, nổi lên phản ứng sinh lý.

Lòng hắn kinh sợ, cưỡng ép bản thân ngoảnh đầu lại nhìn về phía sau.

Chỉ một ánh nhìn, dường như cả thế giới đều sụp đổ.

Bóng tối vô biên đè nén xuống, khiến tầm nhìn của hắn tạm thời rơi vào bóng tối, không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì, qua một lúc sau thị lực mới dần dần khôi phục lại, nhìn thấy không trung lộ ra ánh sáng mờ nhạt, ba bóng người đứng sừng sững, hai nam một nữ. Nam nhân vóc người cường tráng, toàn thân lượn lờ bóng tối, không thấy rõ thân bóng dáng. Nữ tử dáng người thướt tha mặc một bộ váy xanh biếc như phỉ thúy, chân không đi giày lộ ra chân trần trắng như vỏ sò, toát lên sức hấp dẫn vô tận.

“Đây là… Vương giả?” Cảm giác sợ hãi khác thường không rét mà run, Đỗ Địch An lập tức nghĩ đến thân phận của ba người này, chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân đông lại, suy nghĩ cũng trở nên chậm chạp.

“Huyết Gai, Yêu Nguyệt, Hồng Đồng, chỉ ba người các ngươi?” Giọng nói trầm thấp của Borrow vang lên, ánh mắt hắn lạnh lẽo, thời khắc này thân hình vạm vỡ dường như lại lớn mạnh thêm vài phần, có vẻ càng thêm kiên cường.

“Chỉ có ba người bọn ta đã đủ để đưa ngươi trở về.” Giọng nói lãnh đạm phát ra từ một nam nhân vóc người cường tráng, cả người hắn bao phủ trong bóng tối nhìn không rõ ràng, nhưng hình dạng của chiến giáp thì lại cực kỳ bắt mắt, giống như từng lưỡi dao nhô ra, cực kỳ hung ác, khiến Đỗ Địch An nghĩ đến chiến giáp kẻ Tách Rời mà mình nhận được, xem ra người này rất am hiểu công kích.

Tâm trí của Đỗ Địch An hồi phục lại sau cú sốc kinh hoàng đó, ánh mắt bình tĩnh đánh giá ba người này, đột nhiên hắn nghĩ đến Fenisa trước lúc chia cách, nàng từng nói mình thuộc dưới trướng của Vương giả Huyết Gai.

“Nhiều năm như vậy, không nghĩ đến ngươi chạy ra khỏi ranh giới, thảo nào trong khắp cả Đế quốc cũng không tìm thấy bóng dáng của ngươi.” Trong giọng nói của nữ tử kia có một loại mị hoặc khiến người ta khó mà cưỡng chế được, chỉ riêng giọng nói thôi cũng đủ làm cho trái tim của Đỗ Địch An đập liên hồi, thậm chí còn sinh ra cảm giác “yêu say đắm”, khiến hắn có thể tự nguyện quỳ gối dưới đôi chân trần của nàng,g dốc sức vì nàn.

Nhưng ngay khi nàng nói xong, Đỗ Địch An tỉnh táo lại từ trong cảm giác kỳ lạ kia, trong lòng âm thầm kinh ngạc, cho dù là Hoang Thần nhan sắc không có chỗ nào bắt bẻ được cũng không thể làm cho hắn động lòng sinh ra nhục dục, thế nhưng lúc này, chỉ cần giọng nói của nữ tử kia cũng đã làm cho hắn sinh ra cảm xúc như vậy, lẽ nào đây là năng lực ma ngân của nàng ta?

Borrow nghe hai người nói xong, khẽ cười nhạo một tiếng, hắn nói: “Nếu như tên quang minh chính đại kia đến đây thì ta còn hơi đau đầu, nhưng chỉ dựa vào ba người các ngươi mà cũng dám tới chịu chết, vậy là coi thường ta quá rồi!”

“Ồ, nhiều năm vậy rồi mà giọng điệu vẫn ngông cuồng đến thế.” Nam nhân toàn thân chiến giáp sắc bén, lạnh nhạt cất lời: “Nếu là Dạ Ma Vương ngày xưa thì chúng ta có hơi bó tay chịu trói, nhưng nếu là ngươi của hôm nay, phản bội lại Thần, chỉ cần một mình ta cũng đủ để hạ các ngươi.”

“Phải không?” Sắc mặt Borrow ra chiều thong dong, khóe miệng lộ ra vài phần trào phúng, thản nhiên nhìn hắn, “Ngươi có thể đến đây để thử.”

“Chuyện như này sao có thể không cho ta tham gia chứ.” Nữ tử mị hoặc bên cạnh nhẹ nhàng cười, bỗng nhiên giống như là phát hiện ra một điều gì đó, nàng ta bất chợt cười cợt: “Đây không phải là Dana sao, thực ra có hai, ồ, là ba mới đúng, vẫn còn một người bị ta vô tình “đả thương” rồi, hi hi, nhiều năm vậy rồi ngươi vẫn không quên được nàng ta, lẽ nào ngươi định tái sinh nàng sao?”

Borrow sắc mặt lạnh đi, trong mắt nổi lên sát ý ngút trời, xương cốt toàn thân kêu lên răng rắc, thân thể ngày càng cao lớn, làn da tái nhợt quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời xuất hiện chất nhầy đen xanh, đồng thời lưng áo sơ mi bị nâng lên, xé rách, từ trong đó vươn ra từng cánh màu đen tuyền, mười hai cánh, hơi nâng lên, giống như Ma Vương quân lâm thiên hạ!

“Ồ?” Nữ tử mị hoặc nhìn thấy Ma thân của Borrow, có hơi kinh ngạc, “Bóc tách ‘Vương’ rồi, thế mà ngươi vẫn còn giữ được thiên sứ hắc ám mười hai cánh?”

“Đêm nay, các ngươi sẽ được tế táng theo nàng!” Giọng nói của Borrow trở nên chất phác mà âm u đến lạ, sừng trên đỉnh đầu uốn lượn, vệt hoa văn màu đen lan đến trên mặt, giống như nguyền rủa quỷ dị, đôi mắt biến thành màu đen tuyền không có lòng trắng.