← Quay lại trang sách

Chương 1210 Ác ma (2)

Đỗ Địch An thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười khổ nói: “Đây phải tính là xui xẻo chứ? Phải nói đến chúng ta vừa nhảy xuống biển đã bị nuốt rồi, đó là ma vật gì, giết rồi hở?”

Vừa hỏi xong, hắn đã nghe thấy giọng nói nói tức giận của Dana: “Đó là ta, ngu ngốc!”

Đỗ Địch An: “...”

“Là mMa thân thứ hai của ta.” Dana liếc nhìn khinh miệt rồi giải thích một câu.

Lúc này Đỗ Địch An mới bừng tỉnh, nhớ đến biến hóa thân thể của Dana trước khi nhảy xuống biển, biết nàng không nói dối, như vậy xem ra, nàng tự nuốt chính mình, chắc là muốn cung cấp oxi cho mình cũng đồng thời che giấu đi mùi hương của chính mình.

Nghĩ đến cái miệng quái dị dữ tợn vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí, trên mặt hắn hiện lên một tia kỳ quái, ma thân này phải lớn bao nhiêu mới có thể một ngụm nuốt chửng hắn.

“Nếu ngươi đã có ma thân này, vì sao Borrow không cho ngươi xuống biển khống chế một con ma vật, sau đó ban đêm dẫn chúng ta lên đường?” Đỗ Địch An nghĩ đến một chuyện khác, liền hỏi.

Một lúc sau, hắn mới nghe thấy giọng điệu hờ hững của Dana: “Đây là bí mật của ta, hắn không biết.”

“Bí mật?” Đỗ Địch An càng kinh ngạc hơn nữa, “Ma ngân của của ngươi không phải do hắn cho ngươi sao?”

Dana không trả lời Đỗ Địch An, rất rõ ràng là không muốn nói bí mật này với Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An nghĩ mãi vẫn không ra, hắn cảm thấy với tính cẩn thận của Borrow, nếu nói vị Dana này che giấu lòng phản nghịch không bị phát hiện là do diễn xuất của nàng đủ tốt, nhưng còn bí mật thân thể lại có thể che giấu được, cái này thật sự không thể tưởng tượng nổi.

“Tại sao ngươi lại mang theo chúng ta?” Đỗ Địch An đổi một câu hỏi khác.

Sau một lúc im lặng, Dana mới mở miệng lần nữa, nhưng những gì nàng nói khiến toàn thân Đỗ Địch An đột nhiên rét run: “Có lẽ là bởi vì chúng ta đều giống nhau?”

“Giống nhau? Có cái gì giống nhau?” Cơ thể Đỗ Địch An cứng ngắc không tự nhiên.

Giọng nói của Dana chậm rãi truyền đến, “Ta đã xem qua tất cả các ký ức của ngươi, ngươi cũng giống như ta, cũng là không có ai bên cạnh, chúng ta đều là côi nhi, ha ha, nếu như có cơ hội, ta rất muốn cho thế giới này được nếm thử, nó có thể vứt bỏ ta thì ta có thể hủy diệt nó!”

Đỗ Địch An giật mình, tâm trạng hơi phức tạp, sửa lại: “Người bỏ rơi ngươi là Borrow, không liên quan gì đến thế giới này.”

“Không!” Giọng nói của Dana mạnh mẽ, quyết đoán vô cùng: “Hắn chỉ là một bộ phận nhỏ của thế giới bẩn thỉu này, là do thế giới này làm hắn trở nên ngày càng dơ bẩn, một ngày nào đó, ta sẽ tự tay thanh tẩy thế giới này!”

Đỗ Địch An há hốc miệng, không nói nên lời, hắn không ngờ tới tư tưởng của nàng lại ẩn chứa những suy nghĩ cực đoan đến vậy, thực sự là giống như tẩu hỏa nhập ma, nhận được sự hung ác từ một người nhưng lại căm hận cả thế giới.

“Lẽ nào ngươi không căm ghét thế giới này sao?” Dana dường như nhìn thấy suy nghĩ của Đỗ Địch An, giọng điệu mang chút lạnh lùng, “Ta biết, tuy rằng ngươi không nói ra, nhưng sâu trong lòng ngươi và những người giống như ta, thứ mà ngươi thật sự thích chính là thời thơ ấu của mình, cái thế giới sạch sẽ và tốt đẹp ấy chứ không phải là cái thế giới nhận thức được sau khi lớn lên, vì thế nên ngươi học được cách giết người, càng giết càng nhiều nhưng trong lòng lại chẳng hề áy náy, đối với ngươi mà nói bọn hắn giống như động vật của thế giới khác, thậm chí không thể gọi là ‘Đồng loại’, khi người săn lùng và giết dị chủng, trong lòng vốn không hề có từ bi.”

“Cho nên đối với thế giới này mà nói, ngươi mới thật sự là ác ma.”

Đỗ Địch An hơi giật mình, một lát sau mới chậm rãi lắc đầu, “Ngươi nói không đúng.”

“Không đúng?” Dana lạnh lùng và có chút gì đó không hài lòng.

Đỗ Địch An không chút sợ hãi, nói: “Ngay từ đầu ta chưa từng nghĩ đến giết người, nhưng ta cảm nhận được sự đe dọa của cái chết, khi ta cảm thấy người khác muốn giết mình, thậm chí không cần trả giá cao cũng có thể giết được ta, ta mới thực sự tỉnh ngộ. Lần đầu tiên ta giết người, chính là lúc lỡ tay ngộ sát một nhà giả kim thuật lớn tuổi, cũng chính bởi lần đó cho ta biết được cảm giác giết người.”

“Có rất nhiều thứ giống như vậy, khi ngươi đã bắt đầu thì không cách nào dừng lại được.”

“Nhất là ngày càng có nhiều người khiến ta cảm thấy nên giết chết chúng, đáng chết, thậm chí có giết chết tất cả bọn chúng thì cũng không để coi như trừng phạt.”

“Chỉ tiếc, cái chết đã là hình phạt lớn nhất.”

“Lẽ nào ngươi chưa từng hận sao?” Dana lạnh lùng chất vấn, giọng nói tràn ngập thái độ ngờ vực.

Đỗ Địch An biết, hắn có phủ nhận thì nàng cũng sẽ không tin, nhưng bản thân hắn cũng không muốn phủ nhận: “Trong lúc tuyệt vọng nhất, ta đã từng hận, nhưng nỗi hận thù này không phải là vĩnh viễn, khi thoát khỏi tâm trạng đó thì ta không còn hận nữa, ta biết kẻ thù của mình là ai, ta nên giết ai.”

Dana cười nhạo một tiếng, “Ngu xuẩn.”

Đỗ Địch An không hề tức giận, hắn cảm thấy sau khi nói ra những lời này, tâm hồn hắn trở nên thanh thản hơn rất nhiều, giống như đã được rửa tội, hắn càng nhận thức rõ ràng mục tiêu và niềm tin của bản thân.”

Chỉ là…

Trong lòng luôn có một nỗi lo lắng giống như bị bệnh tim vậy.

“Có lẽ một ngày nào đó, khi ta hoàn toàn tuyệt vọng, có thể ta sẽ trở nên giống như ngươi, muốn hủy diệt tất cả mọi thứ.” Trong mắt hắn có vài phần buồn bã, tự lẩm bẩm.

Dana nhếch môi cười lạnh nhưng không nói gì.