Chương 1209 Ác ma
“Nơi trú ẩn?” trong lòng Đỗ Địch An hơi động, “Ngươi cố ý để Ma vật này nuốt chửng chúng ta sao?”
“Ừm.”
“Vì sao ngươi phản bội lại cha ngươi?” Đỗ Địch An nhìn bóng tối trước mặt, hắn biết Dana nhất định có thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn, cho nên hắn cũng không dấu diếm nghi hoặc của bản thân.
Không khí chìm vào khoảng lặng ngắn ngủi, vài phút sau, giọng nói của Dana lại vang lên: “Cha ư? Hừ, từ góc độ của loài người các ngươi mà nói, hắn đã sinh ra chúng ta, đúng thật là có thể xem như cha, nhưng mà ngươi cũng thấy đó, trong mắt của hắn, chúng ta cũng chỉ là công cụ thí nghiệm của hắn, ngươi biết hắn gọi ta là gì không?”
“Gọi là gì?’ Đỗ Địch An hơi sửng sốt, không phải đều gọi là Dana sao?
Dana dường như đã nhìn thấy biểu cảm của Đỗ Địch An, khẽ cười mang theo chút mỉa mai: “Chúng ta đều có hai cái tên, một cái tên là Dana, đây là cách hắn gọi khi không có ai khác xung quanh, nhưng khi có một ‘Dana’ khác ở đó, hắn sẽ dùng một cái tên khác để phân biệt chúng ta, chẳng hạn như tên của ta ‘Số 67’!”
“Số 67?” Đỗ Địch An ngẩn người, đồng tử co rút lại: “Đây là số thứ tự sản xuất mà hắn nuôi dưỡng các ngươi?”
“Sản xuất…” Dana nghe thấy từ này, khóe miệng khẽ động, “Nói rất sinh động, quả thực là sản xuất, trên thực tế, ta không phải là người cuối cùng được sản xuất, phía sau ta còn rất nhiều, rất nhiều, nhưng mà ngươi cũng thấy đó, người hiện giờ có thể sống vốn không nhiều, mà những ‘Dana’ khác đều chết trong tay hắn, trở thành vật thí nghiệm của hắn.”
Mặc dù Đỗ Địch An đã đoán trước, nhưng vẫn cảm thấy một hồi hoảng sợ, trong lòng có hơi thổn thức không giải thích được.
Lúc trước Borrow ôm lấy Dana bị hắn tra tấn, động tác nhẹ nhàng và ánh mắt cũng vô dùng dịu dàng, khiến hắn dường như nhìn thấy chính mình, bất cứ người nào cũng sẽ cho rằng đối phương là một người cha nhân hậu, có ai ngờ được phía sau đã tự tay chôn cất biết bao Dana “yêu quý”.
“Có lẽ ngươi không biết, cảm giác tự tay đem những ‘Dana’ bị thí nghiệm giải phẫu, đưa vào lò hỏa táng, đối với ta, các nàng chính là ta, ta cũng chính là các nàng.” Giọng nói của Dana mang theo chút thê lương, cũng không biểu hiện kiêu ngạo giống như những nữ vương trước đó, trái lại còn khiến người ta thấy tiếc thương: “Ta chỉ là có hơn một phần may mắn, may mắn thành công, bởi vậy mới có thể sống sót.”
Đỗ Địch An khẽ lặng thinh, một lát sau mới nói: “Hắn thống nhất đặt tên cho các ngươi là Dana, cái tên này đối với hắn chắc hẳn rất quan trọng, đúng không?”
“Cái đó thì có ích lợi gì? Rốt cuộc thì chúng ta cũng không phải ‘Dana’ thật, chúng ta chỉ là vật thí nghiệm, một vật thay thế, một con rối để xoa dịu tâm hồn cô đơn của hắn, không hơn không kém.” Dana cười khẩy.
Đỗ Địch An nghĩ đến Dana bị nhiễm virus kia và thái độ thờ ơ lạnh lùng của Borrow đối với nàng ấy, hắn biết nàng nói không sai, những bản sao này suy đến cùng cũng chỉ là vật thí nghiệm do Borrow chế tạo ra, một sự tồn tại đáng buồn.
“Hai người kia dường như rất trung thành và tận tâm với hắn.” Đỗ Địch An nghĩ đến Dana áo trắng mấy lần trước muốn ra tay với hắn, người sau đối với Borrow rõ ràng rất trung thành không giống như đang ngụy trang.
“Tất nhiên.” Giọng điệu của Dana bỗng trở nên lạnh nhạt hơn, “Nếu như không đủ trung thành hắn làm sao dám giữ chúng ta ở lại bên cạnh, đã từng có một người chuẩn bị phản bội hắn, trốn khỏi ma động đó, nhưng bị hắn bắt được cho vào lò rồi.”
“Nếu nói như vậy, thì ngươi che giấu rất tốt đấy.” Giọng điệu Đỗ Địch An thoải mái.
Dana từ chối cho ý kiến, không trả lời.
Bóng tối lại dần chìm vào khoảng lặng.
Đỗ Địch An cảm thấy bức tường thịt xung quanh hơi đè ép lại, đang nhẹ nhàng lắc lư, dường như con Ma vật hải dương này đang bơi với tốc độ rất nhanh, hắn không khỏi hiếu kỳ: “Chúng ta vẫn chỉ đợi trong bụng nó sao, lỡ như nó bơi xuống biển sâu thì làm sao?”
“Sẽ không đâu.” Dana lạnh nhạt cất lời.
Đỗ Địch An nghe thấy giọng điệu chắc chắn của nàng, ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì ta đang khống chế nó.”
Câu trả lời của Dana làm cho hắn trợn tròn mắt há hốc mồm, định nói gì đó, hắn chợt nghĩ đến năng lực ma ngân của vị Dana này, có thể lật xem ký ức, mà điều kiện đầu tiên để có thể lật xem ký ức, hiển nhiên là cần phải kết nối với đại não của hắn, lẽ nào… Nàng có thể kết nối với não bộ của ma vật sao?
Nghĩ tới đây, hắn bỗng cảm thấy năng lực này thực sự là trâu bò đến mức nghịch thiên rồi!
Vì sao hắn không được may mắn như vậy, có thể gặp được Ma vật truyền kỳ mạnh mẽ đến thế kia?
Nếu không, hắn cảm thấy cuộc sống của mình sẽ dễ thở hơn rất nhiều, đã sớm có thể thống nhất được Sylvia, thậm chí có thể dựa vào lộ tuyến đúng của ma ngân đọc ra, sớm đến được Đế quốc Thần La, dựa vào năng lực này trà trộn vào cấp Chủ Vực Sâu, còn có thể do thám được vô số bí mật của Đế quốc.
Suy nghĩ của hắn tiếp tục lạc lối một lúc, xung quanh xảy ra một trận lắc lư dữ dội, Đỗ Địch An mới giật mình hoàn hồn trở lại: “Sao vậy?”
Dana không nói gì, cả bóng tối dường như chỉ còn lại một mình hắn.
Cũng may hơi thở nhẹ nhàng nói với hắn rằng Dana vẫn đang ở đây.
Qua vài phút sau, Đỗ Địch An cảm thấy bức tường thịt xung quanh lại thả lỏng ra, bấy giờ mới nghe thấy giọng của Dana truyền đến: “Vừa mới gặp phải một con ma vật săn mồi, chút nữa đã xảy ra chuyện, cũng may vận khí của chúng ta không tệ, lúc vừa nhảy xuống biển đã gặp được một con ma vật hải dương vô cùng lợi hại.”