Chương 1212 Đến nơi (2)
Sau nửa tiếng đồng hồ, thủy quái trải qua mấy phen chiến đấu đã dần dần chậm lại, Đỗ Địch An hiển nhiên cảm thấy cảm giác lắc lư từ từ dịu đi rất nhiều, không lâu sau, Dana nói: “Đến rồi, chuẩn bị lên bờ thôi.”
Đỗ Địch An trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, lúc này, đột nhiên nhìn thấy một tia sáng từ trên cao chiếu rọi xuống.
Mượn lấy sự trợ giúp của tia sáng này, Đỗ Địch An hầu như có thể nhìn thấy rõ một cái bóng gớm ghiếc và kỳ dị đang đứng trước mặt hắn, giống như một con nhện khổng lồ, làm hắn giật hết cả mình, nhưng rất nhanh chóng nhớ ra rằng đây là hình dạng ma thân của Dana, chỉ nhìn thấy những cái chân nhện của nàng ấy đâm vào bên trong vách nhục ở xung quanh, chìm sâu vào trong, dường như hợp nhất một thể với con thủy quái, giống như một khối u ác tính đang mọc trên đó.
“Đi thôi!” Dana hét lên.
Đỗ Địch An quét mắt sang một bên, thấy một người xinh đẹp khác cũng đang đứng đấy, lập tức nắm lấy tay nàng ta, lao về phía con kênh nơi có tia sáng chiếu từ trên cao xuống, chỉ là khoảng cách vài mét ngắn, hắn ta bèn nhanh chóng nhảy lên.
Tiếng sóng vỗ từ xung quanh ập đến, mùi tanh nồng của nước biển tràn ngập xung quanh, Đỗ Địch An thấy mình đang đứng trên lưng một con cá màu đen nhánh, phía sau là biển rộng lớn đen ngòm, khiến người ta trong lòng vô cùng kinh hãi.
Và hàng trăm mét về phía trước, đó là một bãi biển cạn.
Độ dày của cơ thể loài thủy quái dưới chân quá dày để có thể bơi vào bãi biển cạn này.
Không biết có phải do màu sắc của bầu trời không, nước biển ở bãi cạn trông đen kịt vô cùng, có thể nhìn thấy đá ngầm gồ ghề nhô lên, hắn không dám trực tiếp nhảy xuống nước và bơi qua nó, mặc dù đó là bãi cạn, nhưng trong đó có lẽ có rất nhiều quái vật biển nhỏ, cũng không thiếu một số loài quái vật biển có độc tính cao.
Hắn đang muốn sải cánh bay qua đó, chợt nhớ ra năng lực ma ngấn của mình vẫn bị áp chế tiêu trừ, nên chỉ có thể hướng ánh mắt về phía Helisha đang ở bên cạnh, huýt sáo lên.
Helisha nhanh chóng tiến vào trạng thái ma thân, Đỗ Địch An ôm lấy thân thể của nàng ta, để nàng ta mang mình mà bay qua bên kia.
Sau khi hắn ta bay lên, con thủy quái bên dưới đột nhiên gầm lên, phát ra tiếng hú trầm như loài bò biển, mang trong đó chút đau đớn. Trong khoảnh khắc tiếp theo, một bóng đen bay ra từ con kênh ở giữa lưng con cá, thân hình của nó biến đổi giữa không trung, trên lưng có đôi cánh như cánh dơi sải ra, đuổi theo nó với tốc độ cực nhanh.
Đỗ Địch An nhìn Dana người mà luôn bám theo sau hắn, ánh mắt hơi lóe lên, đây là cơ hội trốn thoát hiếm có!
Hắn ta mới bắt đầu nghĩ về điều đó, nhưng mọi chuyện nhanh chóng trở nên nguội lạnh, như bây giờ hắn muốn trốn thoát, chỗ dựa duy nhất của hắn đó là Helisha, nhưng về chỉ lệnh của Helisha, Dana biết rất rõ về điều đó, chỉ sợ chưa đến khi hắn để cho Helisha phát động tấn công, Dana đã phản ứng trở lại, dùng chỉ lệnh để hạn chế Helisha, đồng thời bắt lấy hắn. bằng các chỉ dẫn, và bắt anh ta
“Cứ đợi thêm...” Đỗ Địch An thầm nói trong lòng, sẽ luôn có cơ hội thôi.
Ngay lúc này, Helisha mang theo hắn ta đáp xuống trên bãi cát, Dana cũng đáp xuống theo, thu lại trạng thái ma thân của mình.
Đỗ Địch An cũng để Helisha khôi phục lại hình dáng con người, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa bên ngoài bãi cát, có những cây đại thụ thưa thớt, phía xa dường như là một mảng đồng bằng.
“Bây giờ đi đâu nào?” Đỗ Địch An hỏi.
Dana quan sát nhìn xung quanh, hơi nhíu mày, qua được một lúc sau, mới nhìn về phía Đỗ Địch An, nói: “Để nàng ấy nhập vào trạng thái ma thân, đưa chúng ta rời khỏi đây, để khỏi để lại dấu chân.”
Đỗ Địch An khẽ cau mày, tuy rằng trong lòng có chút khó chịu, nhưng biết được điều nàng ta nói không sai, hắn liền để Helisha tiến vào trạng thái ma thân một lần nữa, sau đó từ bên cạnh ôm lấy nó. Lúc này, Dana cũng ôm nàng ta từ phía bên kia.
Đỗ Địch An sững sờ: “Ngươi không phải là biết bay sao?”
“Ta muốn tiết kiệm thể lực.” Dana liếc nhìn hắn ta, tuy rằng nét mặt bình thản, nhưng có chút mệt mỏi mờ nhạt giữa cặp lông mày.
Đỗ Địch An nghĩ rằng trước đó nàng đã khống chế được con thủy quái to lớn, nên tiêu hao rất nhiều thể lực và tâm trí, nên hắn ta cũng không nói gì thêm.
“Đi về phía kia.” Dana chỉ phương hướng.
Đỗ Địch An đề cho Helisha bay về hướng nàng ta chỉ tay.
Trong nháy mắt đã bay hơn hai tiếng đồng hồ, cảnh vật dọc theo đường đi vừa đơn điệu vừa tẻ nhạt, phần lớn là đồng bằng với đồi núi trập trùng, thỉnh thoảng có rừng cây, nhưng mấy phút chốc lại bay qua.
“Đợi tí nào!” Dana đột nhiên lên tiếng, “Đáp xuống ngay!”
Đỗ Địch An nhất thời kinh ngạc, lập tức để cho Helisha đáp xuống ngay.
“Thu lại khí tức ngay, có dị tộc Hỏa Long!” Dana hạ giọng nói.
Sắc mặt Đỗ Địch An khẽ thay đổi, đồng thời co rút lỗ chân lông để che giấu mùi của cơ thể, hắn thì thào nói: “Dị tộc Hỏa Long này chẳng phải là ma vật của Đế quốc đại lục phía Đông? Làm sao có thể xuất hiện ở vùng đất hoang vắng và hiu quạnh biển bên kia được, chúng biết bay hả?”
“Ai đã nói với ngươi rằng chúng là ma vật?” Dana nhìn chằm chằm vào một nơi xa xăm, không quay đầu nhìn lại mà nói.
Đỗ Địch An sững sờ, nói: “Đó là cái gì?”
Dana liếc nhìn hắn ta một cái, mà không trả lời.
Qua được một lúc sau, tầm mắt của Đỗ Địch An từ xa nhìn thấy một tia sáng đỏ mờ nhạt, ở một nơi rất xa xẹt qua, trong nháy mắt phóng thẳng về phía trước, biến mất khỏi tầm mắt.