Chương 1215 Kiểm soát
Sắc mặt Dana trông có vẻ bình tĩnh, chậm rãi bước tới, vừa đi vừa nói: “Ta phụng mệnh đến đây, các ngươi có phải là người quản lý ở đây không?” Những lời nàng ấy đang nói cũng là tiếng Hán!
Nghe được ngôn ngữ mà Dana nói ra, sự nghi ngờ trên mặt của một số người có hơi chút kiềm chế, nhưng vẫn có chút cảnh giác, người đàn ông trung niên nói: “Các người là ai, phụng lệnh của ai vậy, bọn ta...” Lời nói vừa đến đây, đột ngột dừng lại.
Chỉ nhìn thấy Dana đang từ từ tiến tới, tăng tốc đột nhiên biến thành một luồng ánh sáng màu đen, khoảng cách hơn mười mét mà giống như một bước chân vậy, phút chốc đã đi tới trước mặt mấy người, phốc phốc phốc phốc vài tiếng, trong ba người đứng ở hai bên của người đàn ông trung niên ở chính giữa, có hai người lồng ngực bị xuyên thủng một lỗ máu tuôn trào. Mà người đàn ông trung niên và một người phụ nữ khác đang thêu hoa mẫu đơn trên sườn xám phản ứng khá nhanh, người đàn ông trung niên đưa tay ra đỡ, thân thể bị đụng văng ra xa, cánh tay của người phụ nữ sườn xám bị chém đứt, cơ thể vén văng qua một bên, nhưng cuối cùng cũng bảo vệ được tính mạng.
Chỉ là, Dana vừa ra tay đã thành công, như hình với bóng, nàng lập tức truy kích mà đuổi theo, trong ánh mắt kinh hãi của người phụ mặc sườn xám, cánh tay sắc bén ma hóa phút chốc đâm tới, xuyên thấu trên trán nàng, xoay người không ngừng bay vào trong cung điện.
Tất cả mọi thứ này thay đổi diễn ra quá nhanh, bắt đầu và kết thúc chỉ diễn ra trong tích tắc, mặc dù Đỗ Địch An dự trước là sẽ có cảnh chiến đấu, nhưng không ngờ Dana này lại quỷ quyệt và thận trọng đến thế, rõ ràng là có thực lực đè bẹp đối thủ, nhưng cô ta cố tình thả lỏng để cho đối phương cảnh giác lợi dụng thừa cơ hội để tập kích bất ngờ.
Hắn ta dắt Helisha đi theo sau, nhưng thấy Dana siết cổ người đàn ông trung niên với một tay, nhấc hắn lên cao. Thân hình vạm vỡ người đàn ông trung niên lại trông như một con gà yếu ớt trước Dana duyên dáng và nhỏ nhắn.
Cung nữ và thị tùng trong cung đều sửng sốt, nhưng họ nhanh chóng phản ứng trở lại, rút bội kiếm ra, sắp xếp thành đội hình, canh giữ ngôi vị cao nhất trong cung điện, trên ngai vàng có một thanh niên khôi ngô đang ngồi ngay ngắn, trông như chỉ khoảng hai mươi bốn hai mươi năm tuổi, đôi mày sắc như kiếm đôi mắt sáng như sao, khí chất lạnh lùng, nhưng lúc này trên khuôn mặt không vui cười cũng có chút kinh ngạc và thất lễ.
“Ngươi là ai?!” Sau hai giây đờ đẫn, gã thanh niên lạnh lùng lấy lại sự uy nghiêm, hai mắt tỏa ra ánh sáng thu hút, toàn thân được bao phủ bởi chất nhầy màu đen, tiến vào trạng thái ma thân trước.
Dana không trả lời, mà chỉ nhấc người đàn ông trung niên lên, đứng yên như một tác phẩm điêu khắc trên đá.
Trong đại điện phút chốc yên lặng hẳn.
Đỗ Địch An đứng sau lưng Dana, thấy rõ ràng lòng bàn tay của người đàn ông trung niên mà Dana đang bóp cổ, đột nhiên biến thành một chiếc gai nhọn màu đen, đâm xuyên qua quai hàm của người đàn ông trung niên, mà đôi mắt của người đàn ông trung niên trợn trắng, có vẻ như đã chết.
Khả năng đọc lấy ký ức?
Đỗ Địch An nghĩ ngay đến khả năng của Dana, nhưng không ngờ cô lại dám làm chuyện như vậy khi một kẻ địch hùng hậu đang ở cạnh bên.
Nhìn thấy Dana chậm trễ chưa chịu trả lời, gã thanh niên lạnh lùng không kìm được nữa, phất tay một cái, đám vệ binh xung quanh lập tức cùng nhau ập đến.
Lúc này, Dana chậm rãi ngẩng đầu lên, trông thấy từng ngưởi một tiến vào trạng thái ma thân, một tia lửa lóe lên trong mắt cô, phù, ngọn lửa từ trong cơ thể cô bay ra, sóng nhiệt quét qua đại điện.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Dana quăng bỏ người đàn ông trung niên, lao về phía trước.
“Á!”
“Á!”
Tiếng thảm kê liên tục vang lên, những tên thị vệ lao về phía Dana đều bị nàng ấy đánh trúng, hoặc là bay lộn ngược thân thể về phía sau, hoặc là nửa người bị xé nát, hoặc là bị ngọn lửa trên người nàng ấy liếm phải, bùng cháy lên nhanh chóng, cho dù họ có tát và lăn lộn đi chăng nữa, cũng không cách nào dập tắt những ngọn lửa đang ngày càng bùng cháy ấy.
Dana dường như không nhìn thấy những tên thị vệ này, bóng dáng của nàng ấy đi thẳng tới vào gã thanh niên dữ tợn trên ngai vàng.
Gã thanh niên lạnh lùng vô cùng bàng hoàng, hắn đã nhận ra, thực lực của Dana vượt xa trí tưởng tượng của hắn.
“Đi chết đi!” Trong cơn tuyệt vọng và nỗi sợ hãi, hắn ta gầm lên dữ dội, từ dưới ngai vàng rút một ngọn giáo đen, dùng móng vuốt đen tối của mình nắm chặt lấy cán của ngọn giáo, đâm mạnh về phía Dana, bóng giáo tới như vũ bão, ngay lập tức tung ra hàng trăm ngàn đóa thương hoa.
Thương hoa nở vô cùng lộng lẫy, nhưng càng đẹp thì càng nhanh héo.
Ngọn giáo vỡ tan và bị dập tắt trong tích tắc, một luồng sáng đen xẹt qua, kim loại rơi xuống đất, lại là đầu ngọn giáo đã bị gãy.
Mà cơ thể của gã thanh niên lạnh lùng đang gầm gừ cũng theo đó mà đông cứng lại, hai ngón tay mảnh khảnh ghép vào nhau giống như mũi kiếm dừng ở trước con ngươi của hắn, tuy rằng những ngón tay này nhất định không giống bàn tay cầm binh khí, mà giống như những ngón tay nhỏ chuyên làm việc thêu thùa hơn, nhưng hắn lại không dám hành động hấp tấp.