← Quay lại trang sách

Chương 1217 Kiểm soát (3)

“Vâng, Vương của ta!” Gã thanh niên lạnh lùng ăn nói cung kính.

Ngay phút trước, hắn ta còn có ý niệm giả tạo và giả dối tạm thời thỉnh cầu sự sống còn, ngay lúc này hắn ta hoàn toàn gục ngã dưới váy của Dana.

Đỗ Địch An tâm trạng phức tạp, nhưng đã sớm chú ý tới những thứ được đề cập theo mệnh lệnh của Dana, kinh ngạc nói: “Ngươi muốn làm thử nghiệm?”

“Đương nhiên rồi.” Dana bình thản liếc nhìn hắn.

Lúc này cô ta đang đứng trước bậc thềm, gã thanh niên lạnh lùng bên cạnh cô quỳ xuống đất, dáng người nhỏ nhắn được bao bọc trong một chiếc áo choàng màu đỏ tươi, nhưng lại mang trong người sự uy nghiêm phải ngẩng đầu.

Đỗ Địch An bị cô ta liếc nhìn một cái, chợt cảm thấy ớn lạnh, không phải vẻ uy nghiêm toát ra sau đó, mà là ý tứ ẩn chứa trong đôi mắt ấy, khiến hắn chợt nhận ra mình vừa rời khỏi hang hổ, lại bước vào ổ sói!

Dana này, dường như muốn làm gì đó trên người hắn ta.

Chẳng lẽ lại là muốn tiếp tục thí nghiệm của Borrow?

Đỗ Địch An sắc mặt rất khó coi, chẳng trách vào thời khắc nguy cấp như vậy cô ta lại đem theo mình và Helisha rời đi! Có lẽ, nàng ta sớm đã chú ý đến hắn, giúp hắn ta thoát khỏi nguy hiểm, cũng chỉ là coi hắn ta như một vật thí nghiệm, giành lấy nó từ tay Borrow!

Đêm đó.

Trong sự thu xếp của gã thanh niên lạnh lùng, Dana và Đỗ Địch An cùng với Helisha vào ở trong điện kề bên ở đằng sau cái cung điện được gọi là Ngưỡng Nguyệt Điện.

Dana quen việc dễ làm, cơ hồ giống như về đến nhà của chính mình, mọi việc ở đây cô nắm trong lòng bàn tay, lên danh sách cho những nguyên liệu cần thiết, báo cáo tên của những người có thể sử dụng, để cho gã thanh niên lạnh lùng sắp xếp.

Đỗ Địch An nhìn thấy cô ta thu dọn đồng và dây cáp, đột nhiên đoán được ý tưởng của cô ta, liền hỏi: “Ngươi muốn chế tạo ra điện năng, trở về Đế quốc Thần La?”

“Ngươi cũng không đến nỗi ngốc nhỉ.” Dana liếc nhìn hắn, “Chả trách có thể lăn lộn đến tận vị trí này, nếu đổi lại là ta, ta chưa chắc có thể không làm được điều này.”

Đỗ Địch An hoàn toàn không đắc ý về lời khen ngợi của cô ta, nhưng thất vọng vì suy nghĩ của chính mình đã được xác nhận, “Ngươi trở về Đế quốc Thần La, chắc là muốn quay lại Sylvia, lấy lại con siêu chip của ta phải không?”

“Tất nhiên đây chỉ là một trong những lý do, đương nhiên rôi, cũng là nguyên nhân chính.” Dana không từ chối trả lời những câu hỏi của Đỗ Địch An, và nói: “Thật đáng tiếc, ngươi đã không tìm hiểu kỹ về con siêu chip, nếu không nhìn vào ký ức của ngươi, ta sẽ sớm nắm bắt được những kiến thức trong đó, nhưng cũng không có gì, dù sao trí nhớ của ta là xem qua là nhớ, học rất nhanh. Mà khi trở lại Đế quốc Thần La, sẽ an toàn hơn, nếu Borrow vẫn còn sống, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chúng ta sẽ quay trở lại Đế quốc Thần La, dù sao, chỉ dựa vào thực lực của ta là không cách nào vượt biên qua Tường Chiến Thần.”

Đỗ Địch An cảm thấy tức giận và bất lực khó tả, còn tuyệt vọng hơn cả khi đối mặt với Borrow, Dana đã biết tất cả mọi chuyện về hắn, trước mặt nàng ta hắn hầu như không có bí mật nào cả, điều này khiến hắn không tìm được bất cứ cách nào để trốn thoát.

“Cho dù ngươi tìm ra cách tránh được Lôi Điểu, nhưng vẫn có nguy cơ lớn hơn, tại sao không ở lại đây?” Đỗ Địch An muốn thuyết phục cô ta ở lại, không phải vì con siêu chip, nhưng đột nhiên cảm thấy, lúc này Borrow phát hiện, có thể có nhiều hy vọng sống sót hơn.

Dana liếc nhìn Đỗ Địch An một cái, dường như nhìn thấu được suy nghĩ của Đỗ Địch An, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh nhạt, nhưng nàng ta không trả lời lại.

Ngày hôm sau, Dana điều động nhân công tu sửa điện Ngưỡng Nguyệt thành phòng thí nghiệm, một lô vật liệu lớn được vận chuyển đến bên ngoài điện và chất đống ở quảng trường.

Điều khiến Đỗ Địch An ngạc nhiên chính là nơi trú ẩn trông có vẻ cổ xưa này cũng không hề lạc hậu về mặt khoa học kỹ thuật, thế mà lại có điện năng. Đương nhiên, điện năng này cũng chỉ nằm trong tay những người quyền quý thượng lưu, chắc là kỹ thuật được mang ra từ Đế quốc ở đại lục phía Đông.

Khi điện Ngưỡng Nguyệt được tu sửa xong, Dana dốc hết sức vào trong thí nghiệm, gọi đại sư trong viện nghiên cứu của nơi trú ẩn này đến để làm trợ lý.

Đỗ Địch An nhận được lệnh của Dana, không được tự ý rời khỏi điện Ngưỡng Nguyệt, hắn chỉ có thể ăn không ngồi rồi luẩn quẩn trong điện, nghĩ cách thoát thân.

Kể từ khi hắn biết Dana có thể bóp méo ký ức, hắn vẫn luôn suy xét nên làm thế nào để đề phòng nàng bóp méo ký ức của mình, hắn không mong muốn mình rơi vào tình cảnh của người thanh niên lạnh lùng đó.

Chỉ là mặc cho hắn suy nghĩ cỡ nào cũng cảm thấy hơi khó khăn.

Dù sao, Dana biết lợi dụng điện năng để né tránh Lôi Điểu, có thể thấy rằng nàng không những có thể đọc ký ức mà còn nắm giữ được tất cả suy nghĩ trong lòng ngươi.

Cho dù hắn có kế hoạch gì thì sau khi bị nàng đọc ký ức, cũng sẽ bị nhìn thấu hết.

“Ký ức của ta hẳn là vẫn chưa bị nàng ta sửa đổi, nếu không thì ta sẽ không muốn rời khỏi nàng…” Đỗ Địch An ngồi trên lan can đá bên ngoài điện, ánh mắt trầm tư ngắm nhìn thị vệ giáp vàng đi tới đi lui vận chuyển vật liệu.