Chương 1218 Sơ hở duy nhất
Hắn nhiều lần nhớ lại tất cả hình ảnh, tất cả chi tiết lúc trước Dana nắm giữ nơi trú ẩn này. Dần dà, hắn đã tìm được nguyên nhân, khi Dana bóp méo ký ức, hẳn sẽ tạo ra tổn hại hoặc bài xích không nhỏ.
Có thể nhìn ra được chút ít từ biểu cảm đau khổ của người thanh niên lạnh lùng ấy khi bị đọc ký ức. Hắn nhớ lúc đó mình tỉnh lại từ giường bệnh, cũng không có quá đau đớn, có lẽ chính từ điều này có thể thấy rằng lúc đó Dana không có bóp méo ký ức của Đỗ Địch An. Dù sao, Borrow ở ngay bên cạnh, nếu hắn có biểu hiện khác thường thì Borrow sẽ biết được nàng đã giở trò.
Mà sau đó, hắn cũng là đối tượng luôn bị Borrow để ý tới, Dana không tìm được cơ hội tiếp xúc hắn để bóp méo ký ức của hắn.
Sau đó nữa chính là chạy trốn liên tục, Dana cũng không có cơ hội ra tay với hắn.
Chẳng qua, khi họ chạy trốn đến bên đại lục phía Đông này thì Dana có cơ hội đối phó hắn, chỉ là vẫn luôn trì hoãn không ra tay, không biết do nguyên nhân gì.
Chẳng lẽ nàng biết hắn không thể thoát thân nên không hề lo sợ sao?
Đỗ Địch An nghĩ không ra, có lẽ trong chuyện này có nguyên cớ sâu xa hơn nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì, đối với hắn mà nói cũng không phải là một chuyện tốt.
“Đợi năng lực ma ngân của ta hết bị ức chế, hẳn là nàng ta sẽ đề phòng ta, cách tốt nhất chính là bóp méo ký ức của ta, ta cần phải đề phòng trước khi chuyện đó xảy ra.” Đỗ Địch An yên lặng suy nghĩ.
Chẳng qua, nói thì dễ nhưng phải đề phòng như thế nào?
Khi Dana muốn bóp méo ký ức của hắn, suy nghĩ của hắn cũng sẽ bị vạch trần, bao gồm cả những suy nghĩ của hắn lúc này cũng sẽ bị Dana đọc được hết, nói chi đến đề phòng nữa?
Nghĩ đến đây, lòng hắn dâng lên một nỗi bi thương.
“Ký ức khi ta mới được sinh ra cũng bị nàng ta lục ra được, cho dù ta lặp sẵn kế hoạch trước đó rồi quên đi kế hoạch cũng sẽ bị nàng ta thăm dò được. Chết tiệt! Nàng ta cũng sẽ biết được suy nghĩ của ta bây giờ, rồi sẽ thâm nhập vào đào sâu hơn nữa…” Đỗ Địch An không nhịn được mà vò tóc, hắn ước gì có thể nhổ luôn cái đầu mình xuống, thật sự quá phiền lòng, quá sầu não.
Suy nghĩ cũng vô ích nhưng nếu không suy nghĩ thì không lẽ phải khoanh tay chờ chết sao?
Hắn cảm thấy chuyện này còn tuyệt vọng hơn cả khi bị rơi vào tay Borrow, ít ra lúc đó suy nghĩ của mình vẫn thuộc về mình, cho dù hắn chửi thề trong lòng thì Borrow cũng không biết.
Khi tâm tình đang phiền muộn thì hắn bỗng nghe thấy vài tiếng gọi vang lên từ phía trước.
“Thiếu chủ, thiếu chủ!”
“Thiếu chủ, ngươi ở đâu?”
“Thiếu chủ mau ra đây đi, ngươi đừng có làm bọn ta sợ.”
Giọng nói cũng không dễ nghe, đó là giọng của một người phụ nữ có dáng người mập mạp.
Đỗ Địch An đang buồn phiền, nghe tiếng nhìn theo thì chỉ thấy một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi đang trốn ở trước đống vật liệu đồng tấm ngay phía trước không xa chỗ người phụ nữ này, người này mặc trang phục tơ lụa sang trọng, ăn diện cao quý, lúc này hắn đang cười ngây ngô mà có chút đắc ý.
“Thiếu chủ ở đây.” Một thị vệ giáp vàng đang vận chuyển vật liệu xây dựng ở bên cạnh nhìn thấy thiếu niên này, lập tức kêu lên với người phụ nữ đó.
Người phụ nữ mừng rỡ, lập tức chạy tới.
Thiếu niên nghe thấy có người mật báo, bèn nổi giận trợn mắt liếc thị vệ giáp vàng rồi bỗng dưng bổ nhào qua như nổi điên, ôm lấy tay hắn rồi mở miệng muốn cắn.
Thị vệ giáp vàng có chút hoảng hốt, vội vàng ôm lấy thiếu niên rồi nói: “Thiếu chủ, đừng đập hư răng của người.”
Thiếu niên vẫn ngoan cố giãy giụa, giương nanh múa vuốt duỗi tay chộp tới cổ họng hắn.
Lúc này, người phụ nữ đã chạy qua đây, vội nói: “Thiếu chủ, người đừng làm mình bị thương.”
Thiếu niên quay đầu nhìn nàng, lại nhìn nhìn thị vệ giáp vàng ở trước mặt mình, đột nhiên đặt mông ngồi phịch xuống đất, hai chân giãy đạp, khóc oe oe như một đứa trẻ, nói chính xác hơn thì là giống như trẻ sơ sinh.
Dường như người phụ nữ đã có sẵn cách ứng phó, nàng lấy một viên kẹo và một con búp bê gỗ từ trong túi ra đưa cho hắn rồi dỗ dành: “Thiếu gia, người xem đây là cái gì nào?”
Thiếu niên mở mắt nhìn qua, nhìn thấy kẹo và búp bê gỗ thì lập tức ngừng khóc, chộp lấy rồi cười ngây ngô.
Người phụ nữ và thị vệ giáp vàng đều thở phào nhẹ nhõm, thị vệ giáp vàng chắp tay với người phụ nữ rồi vội vàng rời đi, lo sợ sẽ rước họa vào thân nữa. Người phụ nữ dắt tay thiếu niên đứng dậy, vỗ sạch cát bụi trên người hắn rồi dỗ dành: “Thiếu gia nghe lời, chúng ta quay về, quốc vương kẹo đang đợi ngươi đấy, nếu không trở về thì chúng nó phải xuất chinh rồi.”
Thiếu niên vừa nghe thấy lời nàng nói thì lập tức trở nên căng thẳng, nắm tay nàng chạy như bay về phía trước.
“Thiếu gia, người chạy chậm thôi…” Người phụ nữ vội vàng kêu lên.
Đỗ Địch An nhìn bóng lưng họ đi xa dần, hắn đảo mắt một cái, cảm thấy nhàm chán vì một màn này. Hắn vừa định đứng dậy trở về đại điện thì bỗng dưng, não hắn như bị thứ gì đó đánh trúng mà ngây ra tại chỗ.
“Thiểu năng… tên ngốc…” Hắn tự lẩm bẩm.
“Tên ngốc…”
“Tên ngốc…”
Hắn tự lẩm nhẩm, ánh mắt mờ mịt càng lúc càng sáng lên, hắn bỗng nghĩ đến một thứ gọi là bệnh tâm thần.
Bệnh tâm thần là cái gì?