← Quay lại trang sách

Chương 1220 Sơ hở duy nhất (3)

Sau khi ăn xong bữa tối một cách cực kỳ chậm rãi, Đỗ Địch An từ từ ổn định lại từ tâm trạng mất mát và tuyệt vọng. Hắn sắp xếp lại tâm tình, cảm thấy ít ra mình có thể thử thêm lần nữa, hoặc là thử nghĩ cách khác.

Chỉ cần không bỏ cuộc, có lẽ vẫn còn đường ra.

Trong lúc tự an ủi bản thân, hắn đã trở về phòng của mình, vừa tiếp tục suy nghĩ vừa từ từ chìm vào giấc ngủ.

Lại qua hai ngày nữa.

Đỗ Địch An được Dana gọi đến phòng thí nghiệm bị tách riêng ra một góc trong điện Ngưỡng Nguyệt. Dáng vẻ của phòng thí nghiệm này không khác lắm so với phòng thí nghiệm trong căn cứ dưới lòng đất của Borrow, Đỗ Địch An thấy vậy, tâm tình hắn trở nên nặng nề.

Quả nhiên Dana kế thừa tư duy của Borrow, không những xem hắn là vật thí nghiệm mà còn muốn hoàn thành thí nghiệm của Borrow trên người hắn.

“Không cần căng thẳng, chỉ là lắp đặt một vật nhỏ cho ngươi thôi.” Dana nhìn Đỗ Địch An đang có sắc mặt nặng nề, vẻ mặt nàng vô cùng lạnh nhạt. Dana nhận lấy một ống tiêm chứa thuốc đã được điều chế sẵn từ tay của một cụ già tóc hoa râm ở bên cạnh.

Đỗ Địch An nhìn chất lỏng trong ống tiêm, biết ngay là thuốc gây mê. Sắc mặt hắn thẫn thờ, hắn không nói gì cũng không phản kháng.

Sau khi bị tiêm thuốc mê, Đỗ Địch An cảm thấy cơ thể dần dần tê liệt, mất hết tri giác, hắn bị Dana đặt lên giường bệnh, khóa tay chân lại.

“Ngủ một giấc thật ngon đi…” Dana lại nhận lấy một ống tiêm nữa, chất lỏng bên trong có màu xanh lam.

Nàng tiêm thuốc đó lên tĩnh mạch cổ của Đỗ Địch An, rất nhanh sau đó, một cơn buồn ngủ ập tới.

Đỗ Địch An miễn cưỡng mở mắt nhưng lại phát hiện vô cùng khó khăn, mí mắt giống như nặng nghìn cân. Hắn cắn rách đầu lưỡi, bị cơn đau yếu ớt kích thích nên tỉnh táo được một chút, nhưng cũng chỉ được vài giây, sau đó cơn buồn ngủ vô tận lại ập tới lần nữa.

Cuối cùng Đỗ Địch An cũng không kiên trì nổi nữa, tầm nhìn của hắn tối đi.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Đỗ Địch An cảm thấy não mình đau nhức vô cùng, lòng hắn bất chợt cả kinh, ý thức trì trệ lập tức bừng tỉnh. Không lẽ trong lúc mình đang ngủ mê man, ký ức đã bị nàng bóp méo rồi sao?

Rất nhanh sau đó, cơ bắp căng cứng của hắn lại thả lỏng, hắn cảm thấy mình vẫn còn thái độ thù địch với Dana. Chỉ dựa vào điều này, hắn có thể khẳng định rằng trí nhớ của mình hẳn là vẫn còn hoàn chỉnh.

Ngay sau đó, hắn cảm thấy được một cảm giác thiêu đốt hơi nóng rát và đau đớn ở cổ. Hắn chậm rãi chuyển động con ngươi nhìn qua, một tia sáng trắng nhẹ nhàng chiếu rọi lên mặt hắn, xung quanh là mấy bóng dáng già nua đi qua đi lại, trong tay họ cầm vật liệu kỳ lạ.

Lúc này Đỗ Địch An mới chú ý tới, có rất nhiều thứ trong phòng thí nghiệm này cũng không có nhiều liên quan đến điện năng, dường như Dana cũng không phải đang làm thí nghiệm về áo cách điện.

Một người già trong đó nhìn thấy Đỗ Địch An tỉnh lại, lập tức xoay người vội vã rời đi. Chỉ chốc lát sau, bóng dáng Dana xuất hiện bên cạnh giường bệnh, khom lưng nhìn Đỗ Địch An, dưới cổ lộ ra khe ngực nhô lên, nàng đưa bàn tay nhỏ trắng nõn mềm mại sờ lên trán Đỗ Địch An, cảm nhận một lúc rồi gật đầu, nói: “Hạ sốt rồi, không tệ, ngươi cảm thấy thế nào?”

Đỗ Địch An nhớ đến lời nàng nói trước đó, hắn khẽ mở miệng nhưng lại phát hiện giọng mình khàn đặc đến nỗi chính mình cũng không nghe rõ được: “Ngươi đã lắp cái gì cho ta thế?”

Khóe môi Dana cong lên, nàng khẽ cười một tiếng: “Cũng không phải là thứ gì đặc biệt, chỉ là thứ mà Borrow chuẩn bị lắp cho ngươi, ta đã lắp cho ngươi sớm hơn thôi. Sau này nếu ngươi muốn phản bội ta thì thứ này sẽ lập tức lấy mạng ngươi!”

Nói đến đây, nàng chớp mắt một cái: “Bất kể ngươi trở nên mạnh cỡ nào, nó cũng có thể lấy cái mạng nhỏ của ngươi đó!”

“Ngươi!” Đỗ Địch An giận dữ, trên mặt đầy tuyệt vọng.

Nhìn thấy biểu cảm của Đỗ Địch An, Dana chỉ cười nhẹ rồi quay người rời đi.

Hai lão giả tóc mai xám trắng cũng mỉm cười đuổi theo, có biểu hiện thuận theo đi giúp đỡ.

Đợi sau khi người bên cạnh giường bệnh đều đi hết thì tuyệt vọng trên mặt Đỗ Địch An mới dần biến mất, ánh mắt hắn đen kịt như hố sâu không nhìn thấy đáy, lúc Dana nói lắp thêm cho hắn ít dụng cụ hắn đã nghĩ đến điều này cho nên không có chút bất ngờ nào cả.

Với lại chuyện khó lớn nhất trước mắt hắn chính là giải bỏ cách đọc ký ức của Dana rồi rời khỏi nàng.

Nếu như không làm được điều này thì dù quả bom được cất giấu trong người hắn nổ bất cứ lúc nào hắn cũng không có tâm trạng quan tâm đến.

Nhưng hành động này của Dana lại khiến hắn an tâm hơn rất nhiều, điều này chứng tỏ Dana tạm thời không dự định đi đọc ký ức của hắn cho nên hắn mới cố ý lộ ra biểu cảm tuyệt vọng phẫn nộ để thể hiện bản thân hoàn toàn chết tâm.

Chỉ là rốt cuộc nên làm gì mới cởi bỏ được đọc ký ức của nàng đây?

Nghĩ đến đây trong lòng Đỗ Địch An thật sự có chút bất lực và tuyệt vọng, cho dù hắn nghĩ như thế nào thì lúc đọc ký ức cách nghĩ của hắn đều sẽ bị Dana thăm dò ra, lúc đó phá giải cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Điều này giống như chiếc bánh xe không gian không có bất kỳ câu giải đáp.