← Quay lại trang sách

Chương 1219 Sơ hở duy nhất (2)

Đỗ Địch An cũng chưa từng nghiêm túc học hỏi kiến thức về phương diện này, cho nên lý giải của hắn cũng không khác mấy so với đa số người. Theo hắn nghĩ thì bệnh nhân tâm thần là những người khó hiểu, khùng khùng điên điên, có những suy nghĩ không cách nào hiểu được.

Không sai, chính là không thể hiểu được.

Một người bình thường làm sao có thể hiểu được người bị bệnh tâm thần?

Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được muốn cười, giống như nhìn thấy một tia sáng trong cảnh khốn cùng.

“Hóa ra năng lực ma ngân này của nàng ta cũng không phải là không thể đánh bại!” Đỗ Địch An cảm thấy không ngờ mình lại vô tình tìm được sơ hở trong năng lực của Dana, dĩ nhiên đọc ký ức có thể lục xem hết mọi trí nhớ của người khác, hơn nữa còn hiểu được suy nghĩ của người ta, thế nhưng, không lẽ trong suốt quá trình này, bản thân Dana sẽ không bị quấy nhiễu sao?

Đáp án đương nhiên là phủ định.

Đỗ Địch An nhớ khi Dana đọc xong ký ức của thanh niên lạnh lùng, tư thái cao ngạo của nàng khi phát hiệu lệnh cho thanh niên lạnh lùng tựa như vị quân chủ đã ngồi trên ngai vàng rất lâu, dù chỉ trong chớp mắt nhưng biến hóa của loại khí chất này vô cùng rõ ràng. Lúc trước hắn không có để ý nhưng khi liên tục hồi tưởng lại những chi tiết như vậy trong khoảng thời gian này, thì vẫn bị hắn chú ý được.

Đương nhiên, cũng có khả năng là vốn dĩ bản thân Dana đã có khí chất này rồi, dù sao từ ban đầu nàng đã thể hiện ra phong thái uy nghi của nữ vương, chỉ là bây giờ lộ rõ hơn thôi.

Phát hiện này cũng không thể xem là bằng chứng mạnh mẽ, nhưng Đỗ Địch An vẫn luôn tin vào một quan niệm khác: Khi ngươi nhìn chăm chú vào bóng tối thật lâu thì đôi mắt của ngươi sẽ thích ứng với bóng tối.

Nói một cách thông tục, nhìn càng nhiều, biến hóa càng nhiều, giống như những trải nghiệm trưởng thành của một người.

Con người sẽ trưởng thành vì đã nhìn thấy nhiều thứ, cũng sẽ hình thành tính cách khác nhau trong những hoàn cảnh khác nhau. Mà ký ức của mỗi người cũng là hoàn cảnh của chính họ, khi Dana đọc ký ức cũng đồng nghĩa với việc đã trải qua hoàn cảnh như vậy một lần, tính cách khó tránh sẽ có chút thay đổi, sẽ tăng thêm chút gì đó.

Nếu thứ mà nàng nhìn thấy là ký ức của một người bị bệnh tâm thần thì sao nhỉ?

Liệu nàng cũng sẽ biến thành người bệnh tâm thần chứ? Hay là thần kinh nàng sẽ trở nên không ổn định?

Nhưng mà Đỗ Địch An tất nhiên sẽ không làm cho mình bị bệnh tâm thần, thế nhưng hắn có thể thử khiến cho suy nghĩ của mình trở nên phức tạp, quái dị, nghĩ ra đủ loại ý tưởng kỳ lạ giống như bệnh tâm thần vậy.

Khi Dana đọc ký ức hắn thì những suy nghĩ này cũng sẽ tràn vào trong đầu Dana, va chạm với thế giới quan của chính nàng.

Nghĩ đến đây, Đỗ Địch An dần dần trở nên hưng phấn, đây là một điểm mấu chốt để phản kích tuyệt đối.

Hắn bắt đầu vắt não suy nghĩ, nghĩ về quá trình áp dụng cụ thể, và rất nhiều những suy nghĩ kỳ quái có thể sẽ gây chấn động mạch suy nghĩ của Dana.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, sắc trời tối đi.

Khi một người hầu đến thông báo Đỗ Địch An đi ăn tối thì hắn mới bừng tỉnh lại. Lúc này hắn mới phát hiện sắc trời đã trở nên đen kịt, thế mà hắn lại ngồi ở đây suốt một buổi chiều.

Hắn vỗ vỗ bụi trên quần rồi đi theo thị vệ trở vào trong điện, trên bàn ăn có để dành phần ăn tối của hắn, Dana ngồi ở chỗ cao nhất, đang ăn bữa tối đặc trưng của Trung Hoa.

Đỗ Địch An nhìn thấy bữa ăn quen thuộc đã lâu không thấy này, lập tức cảm thấy hoài niệm, hắn bước tới bàn rồi ngồi xuống.

“Đã lớn như vậy rồi mà ăn cơm còn phải có người gọi sao?” Dana đợi hắn ngồi vào chỗ rồi liếc hắn, nói.

Dường như ánh mắt này chứa đựng ý nghĩa sâu xa, hiểu rõ hết thảy.

Đỗ Địch An âm thầm rùng mình nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn bình thường, trả lời lại một câu với vẻ hờ hững: “Còn chẳng phải là ta sợ quấy rầy công việc của ngươi sao?” Hắn vừa nói vừa cúi đầu ăn cơm.

Dana không nói gì nữa, ăn xong phần của mình rồi duỗi lưng, nói: “Đồ ăn kiểu Trung đúng là không tệ, ngon hơn những thứ trước kia nhiều.”

“Ít ra thì nó phong phú hơn chút.” Đỗ Địch An thuận miệng tiếp lời.

Dana ăn xong liền đứng dậy rời đi. Đỗ Địch An nhìn theo bóng lưng nàng, nỗi hưng phấn trong lòng bỗng dưng nguội tắt dần, đột nhiên hắn nhận ra suy nghĩ của mình có một lỗ hổng rõ rệt.

Khiến Dana đọc ký ức của người bị bệnh tâm thần đúng là có thể thay đổi tư duy của nàng, nhưng cũng chỉ là thay đổi mà thôi.

Có lẽ sự thay đổi này sẽ khiến cho nàng trở nên hung ác hơn, điên cuồng hơn.

Mà kết cục của hắn vẫn sẽ không thay đổi vì chuyện này.

Huống chi, hắn không thể trở thành người bị bệnh tâm thần thật sự, chuyện đó có nghĩa là hắn đã tự hủy hoại mình trước một bước rồi.

Khi Dana đọc ký ức của hắn, vô vàn suy nghĩ mà hắn tự tạo ra cũng sẽ bị Dana nắm giữ, bao gồm nguyên nhân, mục đích… của những suy nghĩ này, toàn bộ đều sẽ bị nàng nhìn thấy hết.

Thế nên, hắn tốn cả buổi chiều vắt óc suy nghĩ cũng chỉ là uổng công mà thôi.

Nỗi kích động trong lòng hắn lại bị dập tắt một lần nữa, hắn cảm thấy bữa tối cũng trở nên tẻ nhạt vô vị như đang nhai sáp nến.