← Quay lại trang sách

Chương 1224 Linh quang (3)

“Đến cuối cùng Borrow đã làm bao nhiêu thí nghiệm trên người nàng…” Đỗ Địch An cảm thấy trong đầu óc đã hiện ra sự tối tăm trong phòng thí nghiệm, Borrow nhiều lần giải phẫu một bộ cơ thể của cô gái ở trước giường thí nghiệm. Thực nhập thành từng bộ phận lấy từ trên người quái vật xấu xí, cảm giác đó quá điên cuồng.

“Nhìn đủ chưa?” Bỗng nhiên âm thanh của Dana truyền đến.

Đỗ Địch An giật mình, vòng vàng nhạt trong con ngươi lập tức biến mất, khôi phục con ngươi đen nhánh, mờ mịt nói: “Cái gì?”

Dana nghiêng đầu nhìn tới, khóe miệng mang theo ý cười nhạt như có như không, “Năng lực Ma ngân của ngươi không phải có thể nhìn thấu sao, nhìn thấy cơ thể của ta rồi chứ?” Hơi thở nàng như hoa lan, mơ hồ mang theo một chút cảm giác gợi dục.

Đỗ Địch An lại không có nửa phần động lòng, trên thực tế khi nhìn thấy cấu tạo bên dưới cơ thể xinh đẹp này của nàng, dĩ nhiên hắn không nhấc lên được nửa phần hứng thú, cho dù nàng khỏa thân đứng trước mặt mình, sẽ chỉ khiến hắn cảm thấy buồn nôn, đồng thời hắn cũng có một sự hiểu biết mới về trình độ độc ác nhẫn tâm của Borrow, hắn lắc đầu nói: “Ta không thấy, nhắc mới nhớ, chúng ta bay qua, sẽ gặp Borrow hay mấy vị Vương giả kia không?”

Thấy Đỗ Địch An gượng gạo chuyển chủ đề, khóe miệng Dana cong lên, nhưng nàng đã biết câu trả lời, cũng lười theo đuổi, tùy ý nói: “Ta cố tình đi đường vòng, cách nơi đến trước đó 300km, nếu vẫn gặp được hắn, vậy thì chỉ có thể xem như chúng ta xui xẻo thôi, tuy nhiên, ta là người luôn may mắn.”

Đỗ Địch An khẽ cười khổ, nhưng ta luôn xui xẻo…

Có lẽ lần này Đỗ Địch An thật sự hưởng được ánh sáng của Dana, từ lúc bay qua trên biển lớn, một đường đều bình an vô sự, vừa không gặp Liệt Diễm điểu trên bầu trời, cũng không gặp tập kích đến từ biển cả…

Sau khi bình an đến nơi vắng vẻ, Đỗ Địch An và Dana đồng thời thở ra, Dana cười nói: “Ta đã nói, vận may của ta không tệ mà.”

Đỗ Địch An cười gượng.

“Đi thôi!” Dana bước vào trong khu rừng phía trước, tiếp tục lên đường.

Đỗ Địch An theo sát phía sau, một đường thẳng tiến khoảng hơn mười mấy giờ, đã hai ba giờ đêm, cuối cùng hai người nhìn thấy Tường Chiến Thần sừng sững đứng giữa trời đất ở cuối tầm mắt.

Tường Chiến Thần cao hơn ba ngàn mét, tựa như một ngọn núi lớn kéo dài, mang đến cảm giác áp bức vô tận.

“Nghỉ ngơi một đêm, trưa mai lại xuất phát.” Dana thu hồi ánh mắt, chậm rãi nói với Đỗ Địch An bên cạnh.

Nếu buổi tối lén qua thu hút sự chú ý của Lôi Điểu, tia chớp lấp lóe, dễ thu hút sự chú ý của quân biên phòng Đế quốc, ban ngày khá hơn một chút.

Hai người ở trong rừng cây từng người chọn một cái cây lớn, rồi ngủ ở trên thân cây.

Rắn độc rừng rậm bơi nhảy còn chưa đến gần hai người, thì cơ thể tự động đứt gãy, rơi xuống, cơ thể đứt thành hai đoạn vặn vẹo đau đớn.

“Năng lực cảm giác của ngươi có vẻ không tệ.” Đỗ Địch An dựa trên cây, nhìn ra xa trời đêm, đáp lời Dana.

Dana dửng dưng nói: “Không phải ngươi đã đoán được một chút sao, giống như ngươi nghĩ, ma ngân đầu tiên của ta chính là kẻ Tạo Mộng.”

Đỗ Địch An hơi thay đổi sắc mặt, quả thật hắn đã nghĩ đến Ma ngân khi nàng đọc kí ức với kẻ Tạo Mộng, không ngờ rằng thật là như vậy, trong đầu hắn lập tức hiện ra đủ loại tin tức về kẻ Tạo Mộng, không biết làm sao, rất ít mô tả về kẻ Tạo Mộng trên danh sách ma vật của Sylvia, chỉ biết rằng vật ấy có thể thông qua độc tố, kéo người ta vào ảo cảnh, có thể khiến người ta bất tri bất giác rơi vào ảo cảnh trong lúc chiến đấu.

Nhìn từ năng kực biểu hiện của Dana, rõ ràng năng lực Dục Mộng giả không dừng ở đây.

Đây có lẽ là ma vật truyền kỳ ngũ tinh đứng đầu!

Vèo!

Đột nhiên Dana di chuyển, nhảy xuống bãi cỏ dưới gốc cây, bắt lấy một con ma vật vừa giống thỏ vừa giống báo săn, ma vật này có hoa văn da báo toàn thân, nhưng kích thước lại chỉ bằng con thỏ, đỉnh đầu còn mọc ra hai cái tai nhọn, tuy nhiên răng nanh khá dài, giống răng của Kiếm Xỉ hổ (hổ răng kiếm).

Đỗ Địch An quay đầu nhìn sang, chỉ thấy ngón tay nàng ma hóa, móng tay biến thành một cây kim nhọn màu đen, đâm vào giữa trán của ma vật nhỏ này.

Một lúc sau, ma hóa trên ngón tay Dana khôi phục, nàng tiện tay vứt bỏ ma vật nhỏ đang không ngừng co giật bắp chân, sau đó nhảy lên thân cây Đỗ Địch An đang nằm.

“Thế nào?” Đỗ Địch An có dự cảm không tốt.

“Không có gì, xem trong khoảng thời gian này ngươi đã nghĩ cái gì.” Dana hờ hững nói.

Sắc mặt Đỗ Địch An thay đổi, theo bản năng muốn giơ tay phản kháng, nhưng từ sâu trong đôi mắt Dana nhìn thấy một tia sáng đầy ý nghĩa sâu xa, đột nhiên hắn nghĩ đến đồ vật không biết đã cài vào trong cơ thể mình, ngay lập tức trở nên trầm mặc.

Bóng dáng Dana thoáng qua, đến gần Đỗ Địch An ngay lập tức, bàn tay chạm vào trán hắn.

Đỗ Địch An cảm thấy tầm mắt tối lại, vô số hình ảnh lướt qua trước mắt, tốc độ lần này còn nhanh hơn lần trước, có lẽ cũng chỉ qua thời gian mấy ngày, hắn mở mắt ra, nhưng thấy trời vẫn tối, và Dana đã lui lại, đứng trước cành cây, nhìn hắn với vẻ thích thú.

Đỗ Địch An biết những suy nghĩ mấy ngày nay đã hoàn toàn bại lộ, sắc mặt của hắn hoàn toàn u ám, tuy nhiên nghĩ đến bản thân vẫn có địch ý với Dana, hắn lại có chút vui mừng, điều này có nghĩa là kí ức của hắn không bị sửa đổi.

“Quả thật ngươi là một mối đe dọa.” Dana mặt mang nụ cười nói.

Đỗ Địch An nghe được thì toàn thân phát lạnh, miễn cưỡng cười nói: “Ta đã tuyệt vọng rồi.”