← Quay lại trang sách

Chương 1225 Hai mươi bảy giây

“Ta biết.” Dana khẽ cười nói, “Tuy nhiên, có thể nghĩ đến việc dùng cách bệnh tâm thần để quấy nhiễu ta đọc kí ức, thậm chí là chỉnh sửa kí ức của ta ngược lại, cũng xem như là suy nghĩ khác người, đáng tiếc, tất cả những điều này là vô ích.

Đỗ Địch An lộ ra nụ cười khổ.

“Nếu ngươi đã tuyệt vọng rồi, thì thành thật theo ta lăn lộn đi.” Dana dựa sát vào Đỗ Địch An, dùng tay nâng cằm hắn, nhẹ nhàng thổi ra một mùi hương, mang theo mấy phần quyến rũ lại không mất đi khí phách nói.

Đỗ Địch An cảm thấy nàng càng ngày càng có khuynh hướng nam tính, quả nhiên là đọc kí ức của mình và thanh niên lạnh lùng đó, cũng có ảnh hưởng nhất định với nàng.

“Ta biết rồi.” Đỗ Địch An nhìn thẳng vào nàng, chân thành nói.

Dana nhìn chằm chằm vào hai mắt hắn, chợt mỉm cười rồi lùi lại một gốc cây khác, giọng nói truyền đến, “Ta sẽ không tin ngươi nữa, ai biết trong đầu ngươi sẽ nghĩ ra điều gì, ngủ đi, có lẽ ngày mai có một trận chiến khó khăn đấy.”

Khóe miệng Đỗ Địch An hơi động, thầm thở dài, ngụy trang mấy ngày nay đều trở nên phí công rồi.

Hắn biết vì sao Dana lại đột nhiên đọc kí ức của mình, chắc chắn không phải tâm huyết dâng trào, mà là lo lắng khi vượt biên sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Đối mặt với kẻ địch thận trọng như vậy, Đỗ Địch An cảm thấy cảm thấy giống như thận hư gặp mỹ nữ - lực bất tòng tâm, hắn chỉ nằm như vậy, nhìn bầu trời đầy sao qua kẽ lá.

Ánh sao rực rỡ, vũ trụ bao la…

Tinh không vĩnh viễn huyền bí và mỹ lệ như vậy.

Đỗ Địch An nhìn theo, đột nhiên trong đầu hắn như bị sét đánh, bỗng ngẩn ra.

Buổi tối luôn trôi qua rất nhanh, khi bình minh ló dạng, Đỗ Địch An và Dana từ từ thức dậy. Dường như chồi non bị vùi lấp trong bùn đất hắc ám, vươn người đón ánh năng của một ngày mới.

Nướng ma vật làm bữa sáng, sau khi ăn xong, Dana không lập tức rời đi, mà là ngồi ở trên ngọn cây, lẳng lặng chờ đợi.

Khi kim giờ của đồng hồ cơ chỉ đến “Ⅻ”, vừa đúng lúc mặt trời đang cháy rực, Dana nướng nóng ma vật còn thừa lại làm bữa trưa, sau khi lấp đầy bụng cùng Dỗ Địch An, nàng đứng dậy vác hành lý, nhìn Tường Chiến Thần phía xa, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng.

“Chuẩn bị tốt.” Dana hạ thấp giọng nói.

Đỗ Địch An hơi gật đầu, trên lưng ma hóa ra cánh rời.

Vèo!

Dana cất cánh trước, nhảy vọt lên cao vút trời.

Đỗ Địch An ôm lấy Helisha, nhanh chóng đuổi theo như mũi tên sắc.

Hai người bay thẳng lên trời, trong nháy mắt bay đến độ cao ba bốn ngàn mét, có thể nhìn thấy bóng người dày đặc như kiến trên Tường Chiến Thần. Dana tiếp tục nâng độ cao, trong nháy mắt đã bay đến trên không khoảng sáu ngàn mét, xung quanh đã có mây mù mỏng bao phủ.

Mây mù này như khói nhưng có loại cảm giác ẩm ướt, bên trong chứa hơi ẩm, có cảm giác mát mẻ.

Dana tiếp tục lên cao, bay vọt lên mây mù trên không, chỉ thấy biển mây xung quanh như bông, từng cục phồng lên, bầu trời phía trên mây rất xanh độ cong uốn lượn, từ điểm này đủ để khẳng định “thuyết Trái Đất tròn”.

“Đuổi theo, hết tốc lực.” Dana hạ giọng nói, cơ thể như ưng, bay nhanh về phía trước.

Ánh mắt Đỗ Địch An ngưng trọng, tăng tốc đuổi theo, trong con ngươi dần hiện lên từng tầng ánh sáng màu vàng nhạt, tầm nhìn tăng lên đột biến, hắn nhìn thấy độ ẩm rải rác trong mây mù xung quanh, cùng với vô số côn trùng nhỏ quái dị.

Không đến mười phút, Đỗ Địch An đã nhìn xuyên qua mây mù phía dưới ba bốn ngàn mét, Tường Chiến Thần nguy nga cao vút đứng sừng sững, như là cây búa lớn vắt ngang trên mặt đất, cắt đứt núi sông.

Cũng không biết người trên Tường Chiến Thần có thể nhận ra bọn họ hay không.

Ánh mắt Đỗ Địch An lóe lên, trong lòng lại không quá căng thẳng, bị bọn họ nhận ra được cũng có lẽ là một chuyện tốt.

Lúc này, đột nhiên trên đầu tầm mắt xuất hiện lốm đốm đỏ tươi, lan tràn trên nhãn cầu giống như có bệnh, Đỗ Địch An nhìn kỹ lại thì thấy một nguồn nhiệt màu đỏ tươi xuất hiện trong mây mù phía đỉnh đầu ở phía trước.

“Lôi Điểu.” Đỗ Địch An trong lòng căng thẳng.

Mặc dù hắn đã tưởng tượng gặp phải đàn Lôi Điểu, Dana bị Lôi Điểu giết chết, hắn nhân cơ hội chạy trốn, nhưng rõ ràng điều này quá tốt đẹp, thật sự phải hứng chịu nguy hiểm, có thể hắn sẽ là người hi sinh đầu tiên để chịu tội thay cho Dana.

“Xông lên.” Dana trầm giọng nói.

Đột nhiên tốc độ của nàng lại tăng lên, mây mù mỏng manh xung quanh bị nàng vẽ thành một vòng cung trắng như tuyết, nhưng nhìn từ mặt đất lại là một đường thẳng.

Trong lòng Đỗ Địch An khẽ chùng xuống, đưa tay lên rung chuông, đẩy Helisha ra ngoài.

Đôi cánh đỏ tươi như lửa sải ra từ trên lưng Helisha, nàng tiến vào trạng thái toàn Ma Thân, biến thành dáng vẻ một con Long Nhân, có chút tương tự dị tộc Hỏa Long, tuy nhiên rõ ràng là hai loại chủng tộc, cánh của nàng là cánh thịt, toàn thân không có ngọn lửa, tầng chất sừng màu nâu đỏ bao phủ thoạt nhìn cực ký rắn chắc, một phần cơ thể được bao phủ bởi lớp vảy, hoàn toàn khác với tình huống Hỏa Long lửa cháy toàn thân, chỉ là hình dạng hơi giống.

Sau khi buông Helisha ra, Đỗ Địch An cũng lập tức tăng tốc, cùng Helisha đuổi theo Dana hết tốc lực.

Lúc này, bỗng nhiên hắn phát hiện, thưc lực của vị Dana này mạnh hơn gấp đôi so với hai vị Dana mà hắn từng gặp lúc trước, hắn cố hết sức lực mới miễn cưỡng đuổi đến phía sau nàng, nhưng nhịp tim của nàng vẫn ổn định, kiểm soát hơi thở cũng rất ổn định, không có chút cảm giác phí sức nào.