Chương 1229 Siêu thức tỉnh (2)
Xuyên qua khe đá uốn khúc dài hẹp, ba người rất nhanh đã đi tới một chỗ trống rộng trong đầm nước, xung quanh lập tức có quái ngư dài tầm cánh tay vọt tới rất nhanh. Miệng cá to bằng nắm đấm đột nhiên há ra, đầy răng nhọn, lớn đến có thể nuốt vừa đầu người.
Đỗ Địch An ma hóa ra lưỡi dao nhanh chóng chặt đứt, dùng thấu thị nhìn thấy nơi này là một vùng hồ, xa xa còn có nhiều quái ngư hơn nữa, ngoài ra còn có mấy cái bóng ma quái cực lớn.
Hắn lập tức phóng về phía trước, vèo một tiếng bay lên từ mặt hồ.
Dana cũng đồng thời nhảy lên khỏi mặt nước, ma thân biến hóa lần nữa, lại thành một ma thân hỏa long hừng hực lửa, bay về phía bờ hồ.
Chiếp!
Tiếng kêu của Lôi Điểu truyền đến từ khoảng không trên cao, nhưng khoảng cách thực tế thì còn rất xa.
Đỗ Địch An mang theo Helisha bay đến bên bờ, ngẩng đầu nhìn lại thấy Lôi Điểu vẫn quanh quẩn đằng sau, ở khoảng không phía trên thác nước, hình như cũng không chú ý tới bọn họ đã chạy được tới đây.
Dana đáp xuống bên bờ, thu lại ma thân, đầu tóc ướt nhẹp mà xõa trên vai, nàng gạt đi những giọt nước từ trên tóc nhỏ xuống mặt, khẽ thở dốc, quay đầu liếc mắt nhìn sang Đỗ Địch An đứng bên cạnh, khẽ cười nói: “Tại sao ngươi lại không nhân cơ hội chạy trốn?”
“Vì luyến tiếc ngươi.” Đỗ Địch An lạnh nhạt nói.
Dana che miệng cười khẽ, “Ngươi cũng dẻo miệng lắm.”
Đỗ Địch An khẽ nhún vai, ánh mắt nhìn lướt qua một cách tùy ý mới phát hiện chiến giáp và điện y của Dana đều không thấy đâu. Không có bất kỳ loại chiến giáp nào lại có thể thích ứng việc hoán đổi ba loại ma thân khác nhau cả. Điện y bên trong lại càng phải như vậy, phía sau lưng cũng chỉ có lỗ hổng để mọc ra cánh, một khi toàn bộ tiến vào ma thân thì điện y cũng sẽ bị xé rách.
Không có chiến giáp và điện y, trên người Dana chỉ khoác một áo lót vải rất mỏng, còn ướt nhẹp, dán chặt lấy thân thể nàng, nổi bật lên vóc dáng nhỏ bé nhưng đầy đặn vô cùng mê người.
“Thấy đẹp không?” Dana thoải mái mà nhìn hắn nháy mắt hỏi.
Đỗ Địch An cũng rất tự nhiên nhìn nàng, không có chút nào ngượng ngùng nói: “Đẹp.”
“So với nàng thì sao?” Dana nhìn sang Helisha yên lặng bất động bên cạnh.
Đỗ Địch An cười, nói: “Ngươi đã từng xem kí ức của ta rồi, ngươi thấy sao?”
Dana khẽ bĩu môi, “Vô vị.”
Nói xong không hề để ý Đỗ Địch An mà cúi đầu sửa sang lại quần áo, bỏ balo phía sau xuống.
Balo này không phải là vải bình thường, mà là làm từ một khối hợp kim sắt, chất liệu tương tự với dây đồng hồ robot, bên trong có tầng cách nhiệt làm từ thạch cao nên mới bình yên vô sự khi nàng hóa thành ma thân hỏa long.
Dana lấy quần áo ra từ balo, liếc Đỗ Địch An một cái, “Xoay đi chỗ khác.”
Đỗ Địch An nhanh chóng xoay người, nói: “Đợi bầy Lôi Điểu kia rút lui thì chúng ta hẵng lên đường, lỡ đâu khiến cho bọn chúng chú ý rồi đuổi sang đây thì không có gì có thể chặn lại nữa.”
“Đương nhiên.” Giọng của Dana truyền đến.
Đỗ Địch An cũng tháo điện y và chiến giáp trên người mình xuống, hắn không mang dư quần áo để thay, chỉ có thể cởi trần, bện vải vóc lại cột quanh eo thành một cái khố nguyên thủy.
“Không ngờ rằng xác sống lại có kháng tính không tệ với Lôi Điện, trước kia còn không có chú ý tới là bởi vì trong cơ thể bọn họ khan hiếm dưỡng khí, đợi về rồi sẽ lại nghiên cứu lại kỹ lưỡng hơn.” Giọng của Dana truyền đến từ phía sau lưng.
Đỗ Địch An nhẽ nhếch khóe miệng, biết nàng quả nhiên chú ý tới việc lúc trước mình để cho Helisha mang theo hắn tranh lao xuống mặt đất trước, im lặng một hồi rồi nói: “Ngươi đói không, ta đi tìm chút cá về ăn.”
Dana liếc hắn một cái, “Đi đi.”
Đỗ Địch An lập tức đứng dậy đến bên hồ bắt cá, rất nhanh liền bắt được mấy con cá lớn to bằng nửa người. Những con cá này miệng đầy răng nhọn, dáng vẻ dữ tợn xấu xí, có con còn chảy ra máu màu xanh lá, nhìn qua là biết chứa kịch độc.
Đỗ Địch An chọn lấy hai con quái ngư có thể ăn được, lột da chém đầu, chọn lấy mấy chỗ thịt béo béo mà cắt, tìm củi khô về nướng trên đống lửa.
Khi Đỗ Địch An bận rộn làm đồ ăn, Dana đi lại ở xung quanh bờ hồ, phát hiện bốn bề là núi vây quanh, hồ này không lớn, giống như một cái thung lũng sâu thẳng đứng. Ở đằng sau vị trí bên bờ của bọn họ có một mảnh rừng nhỏ, chỉ với thị lực của nàng là đã có thể nhìn được tới điểm cuối.
“Thác nước chảy vào hồ, nước trong hồ chắc hẳn là sẽ chảy tới nơi khác, dưới đất có lẽ sẽ có đường hầm.” Dana ngồi lại bên đống lửa, ngửi thấy mùi thơm của thịt cá, mỉm cười nói: “Nếu như đêm nay mấy con Lôi Điểu này còn không đi thì chúng ta sẽ rời đi từ đáy hồ.”
Đỗ Địch An gật đầu, hắn cũng đâu có quyền lên tiếng, chỉ có thể đồng ý.
Rất nhanh, cá đã được nướng chín, Đỗ Địch An đưa cho nàng một phần, sau đó cầm lấy hai phần khác, ngón tay ma hóa thành lưỡi dao, cắt thịt cá thành từng lát, bón cho Helisha.
“Xác sống ăn đồ chín, chậc chậc.” Dana phát ra tiếng cười, tựa như giễu cợt cũng là đang cảm khái.
Đỗ Địch An lãnh đạm nói: “Ngươi không phải đã từng xem kí ức của ta sao, nàng ăn đồ chín cũng không phải mới ngày một ngày hai.”