← Quay lại trang sách

Chương 1230 Siêu thức tỉnh (3)

“Con người ngươi có lúc thật là ngốc đấy.” Dana thở dài nói: “Với đầu óc của ngươi, nếu như tàn nhẫn hơn một chút nữa, đem tất cả sinh mệnh của Sylvia cho cho nàng ăn thì có lẽ nàng đã có thành Vương giả rồi cũng nên. Dù sao cũng là Thi Vương do chiến sĩ săn ma biến thành, sẽ khác rất nhiều so với Thi Vương bình thường. Ngoại trừ dựa vào huyết nhục để tiến hóa thì thân thể cũng sẽ không ngừng tự nhiên thức tỉnh, tương lai trở thành Vương giả, thậm chí là vượt xa Vương giả cũng không có gì kỳ lạ.”

“Lời này nói hơi quá rồi.” Đỗ Địch An liệc nàng một cái, “Cho dù có ăn tất cả Sylvia thì nhiều nhất cũng chỉ có thể tiến hóa nhanh một chút. Hơn nữa nàng đã thức tỉnh ở độ bảy, đã đạt tới cực hạn của sự thức tỉnh rồi.”

“Ai nói với ngươi thức tỉnh độ bảy là cực hạn?” Dana cười cợt nhìn hắn.

Đỗ Địch An ngẩn ra.

“Tài liệu ghi chép của Long tộc có hạn, từ một khía cạnh nào đó mà nói thì thức tỉnh độ bảy đúng thực là cực hạn, thế nhưng đó là cực hạn đối với loài người! Còn đối với xác sống mà nói thì không tồn tại cái gì là cực hạn!” Dana lạnh nhạt nói: “Lý do thức tỉnh chia làm từ một đến bảy độ là bởi vì khi thức tỉnh đến độ bảy thì gen ma vật trong cơ thể của thú Ma Chiến sĩ sẽ hoàn toàn thức tỉnh, dung hợp cùng với tế bào của chính mình. Đây mới là cực hạn thức tỉnh!”

“Hơn nữa, ở phía trên nó còn có siêu thức tỉnh!”

Dana khẽ cười một tiếng, “Có điều, siêu thức tỉnh có chút phiền phức. Chính là nếu như gen ma vật chiếm tỷ lệ quá cao thì sẽ dễ ảnh hưởng đến tư duy. Bình thường những kẻ trải qua siêu thức tỉnh sẽ thay đổi tính nết, thậm chí còn cho mình là ma vật, là phi nhân loại.”

Đỗ Địch An sửng sốt, không ngờ còn có biến hóa như vậy.

“Hơn nữa, siêu thức tỉnh cũng không phải cực hạn!” những gì Dana nói một lần nữa khiến cho Đỗ Địch An ngạc nhiên, “Siêu thức tỉnh chẳng qua là biến hóa khi từ loài người trở thành quái nhân, nhưng đối với xác sống mà nói, khi thân thể siêu thức tỉnh rồi, gen ma vật chiếm đa số thì cũng như không. Bởi vì bọn họ vốn đã không có suy nghĩ rồi! Khi qua được siêu thức tỉnh, gen ma vật trong cơ thể bọn họ sẽ tiếp tục phân liệt, dị biến, dưới sự quấy nhiễu của virus sẽ đột biến tiếp không có điểm dừng, rốt cuộc cuối cùng sẽ biến thành thứ gì thì không ai biết, bởi vì không có điểm cuối!”

Nói tới đây, nhìn Đỗ Địch An đang trợn mắt há hốc mồm, Dana thản nhiên nói: “Mặc dù nàng sẽ thức tỉnh tự nhiên, nhưng hiển nhiên tốc độ thức tỉnh sẽ rất chậm, đương nhiên so với khi nàng còn là con người thì có thể nói là thần tốc. Nhưng đến khi siêu thức tỉnh xong thì sẽ chậm dần, lúc này nếu được bổ sung lượng lớn máu thịt thì sẽ tăng tốc tiến hóa và phân liệt tế bào, đẩy nhanh việc thức tỉnh.”

“Cho nên có thể nói, nếu như ngươi chịu làm vậy thì giờ đây nàng đã sớm là Vương giả, thậm chí là sự tồn tại mà đến Vương giả cũng dám chống lại, có thể gọi là Thi Thần!”

“Thi Thần...” Đỗ Địch An ngây người.

Dana ăn xong thịt cá trong tay, liếm sạch chút dầu mỡ bám trên đầu ngón tay trắng noãn, nhìn Đỗ Địch An cực kỳ thích thú, nói: “Sao hả, có phải đã hối hận rồi không?”

Đỗ Địch An lấy lại tinh thần, thở dài nói: “Đúng là có một chút.”

“Nếu như ngươi sớm biết chuyện này, có lẽ sẽ thật sự có thể nhẫn tâm tuẫn táng tất cả sinh mệnh của Sylvia, thậm chí sẽ thảm sát khắp nơi để giúp nàng thức tỉnh. Nếu như vậy, nàng chính là lực lượng mạnh nhất của ngươi.” Dana lạnh nhạt nói: “Đến lúc đó dựa vào trợ giúp của nàng mà đoạt được quyền thống trị Đế quốc, có rất nhiều thời gian để từ từ nghiên cứu làm sao giúp nàng khôi phục, mà không phải trốn đông trốn tây, thậm chí bị lâm vào tuyệt cảnh thân bất do kỷ như hiện tại, phải chứ?”

Đỗ Địch An âm thầm chấn động, mới vừa rồi hắn đúng là từng nghĩ như vậy, Dana đọc ra gần như chính xác suy nghĩ của hắn, dường như còn hiểu hắn hơn cả chính bản thân hắn.

“Có điều, như vậy cũng tốt.” Đỗ Địch An rất nhanh bình tĩnh khôi phục lại tâm tình, nói: “Sự trợ giúp của một Vương giả đối với ta mà nói đúng là có thể mê hoặc trong phút chốc, nhưng dù có sớm biết chuyện này chăng nữa thì chắc ta cũng sẽ không làm như vậy.”

“Ta biết ngươi sẽ không.” Dana lạnh nhạt nói: “Ngươi lo lắng thân thể của nàng thức tỉnh càng cao, dị hoá càng nhiều, đến cuối cùng khôi phục càng khó khăn, phải không?”

Đỗ Địch An cười khổ, “Ngươi chẳng lẽ còn có thuật đọc tâm?”

“Đương nhiên rồi, ta có lẽ là người hiểu ngươi nhất trên đời này, không phải ai khác!” Dana chớp chớp mắt nói.

“Dụ hoặc ta trước mặt nàng rất vui sao?” Đỗ Địch An hỏi ngược lại.

Dana cong môi lên, “Vô vị!”

Đỗ Địch An không nói thêm gì nữa, dựa vào cây to ở bên cạnh nghỉ ngơi, khôi phục thể lực.

Đàn Lôi Điểu lượn vòng phía trên thác nước, thật lâu sau vẫn không tản đi.

Đỗ Địch An và Dana ngồi ở bìa rừng nghỉ ngơi, nửa tiếng sau, Dana bỗng nhiên mở mắt, ngẩng đầu nhìn lên đàn Lôi Điển vẫn đang lượn vòng trên không trung, nàng nhíu mày, dường như nghĩ đến thứ gì đó rồi đột nhiên đứng lên, trầm giọng nói: “Chuẩn bị rút lui!”