← Quay lại trang sách

Chương 1234 Không ai ngăn được

“Về rồi sao...” Đỗ Địch An nhìn khu vực hồng hoang đang trôi qua dưới chân. Có thể rõ ràng nhìn thấy dấu vết khai khẩn khi xưa của các chiến sĩ Sylvia, tâm tình lại nặng trĩu. Lúc ra ngoài, hắn mặc dù mới chỉ là một Chúa Tể nhưng trong tay đã nắm giữ quyền thống trị Sylvia, vậy mà khi trở về tuy rằng đã thành Vực Sâu, thế nhưng ngay cả sống chết của bản thân, hắn cũng không thể làm chủ. Điều được và mất, rối rắm trong lòng.

Ầm! Ầm!

Trên mặt đất trồi lên một con cự thú cơ thể cao khoảng nhà hai tầng, toàn thân khoác áo giáp màu đen, giống tê giác, xông tới với khí thế khiến người ta sợ hãi.

Đỗ Địch An liếc mắt nhìn liền nhân ra là Thị Cốt Tê, cấp săn bắt 83, lực chiến đấu ngang với cao thủ Nội Hoang, sức phá hoại cực mạnh, thế nhưng thân thể lại vụng về, lộ rõ khuyết điểm nên dễ dàng bị công kích.

Có điều, nó da dày thịt béo, chiến sĩ Nội Hoang mà không có chút can đảm thường thì không dám một mình săn giết.

Rất nhanh, Đỗ Địch An nhìn thấy đằng sau con Thị Cốt Tê hùng hổ lao tới này có bốn cái bóng nguồn nhiệt đang nhanh chóng đuổi theo, nhưng tốc độ của bọn họ chênh lệch rõ ràng với Thị Cốt Tê đang toàn lực chạy trốn. Một khi Thị Cốt Tê đã duỗi chân chạy như điên thì trừ khi là cao thủ Nội Hoang chuyên về tốc độ hoặc cũng chỉ có thể là kẻ đã đạt tới cấp Chúa Tể thì mới có thể đuổi kịp.

Đỗ Địch An nhìn thấy bốn cái bóng nhiệt nguyên kia, trong lòng khẽ động, đột nhiên bay xuống dưới.

Vèo!

Từ trên trời giáng xuống đến cách mặt đất 3 mét thì dừng lại, nhìn Thị Cốt Tê đang nhanh chóng tới gần, có loại cảm giác như bị xe lửa đâm trực diện.

Hắn khẽ hít vào, giơ tay lên.

Grao!

Thị Cốt Tê nhìn thấy có người cản đường chẳng những không chậm lại, còn gầm nhẹ rồi tăng tốc vọt tới.

Giây sau đó, đầu của nó đụng vào lòng bàn tay đang giơ lên của Đỗ Địch An. Vèo một tiếng, thân thể Đỗ Địch An bị đẩy tới mức nhanh chóng lùi về phía sau hơn ha ba mươi mét mới từ từ dừng lại.

Chỉ thấy Thị Cốt Tê phanh thật gấp, ma sát tạo thành hai cái rãnh sâu.

Gầm!

Thị Cốt Tê tức giận gào thét, dậm chân, chuẩn bị lao tới một lần nữa.

Đỗ Địch An khẽ mỉm cười, dưới nách bỗng nhiên lóe lên hai lưỡi dao ma hóa sắc bén, vèo một tiếng giống như như cắt đậu hũ, đâm thẳng vào mặt trước của Thị Cốt Tê. Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên, nhưng rất nhanh liền ngừng lại, thân thể khổng lồ cao bằng nhà hai tầng khẽ lay động, ầm ầm ngã xuống đất.

Bịch bịch, bụi bay đầy mặt đất.

Đỗ Địch An buông tay, lưỡi dao ma hóa sắc bén cũng thu trở về. Con Thị Cốt Tê này da rất cứng, nhưng đối mặt với lưỡi dao kia vẫn không có chút năng lực chống cự nào.

Vút!

Bốn cái bóng truy kích phía sau nhanh chóng đuổi tới, hiển rõ trước mắt Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An theo mắt nhìn tới, liền thấy kiểu chiến giáp trên người cùng với vết khắc hai bên vai bọn họ, là Long tộc!

Lúc này, bốn người kia hình như cũng chú ý tới Đỗ Địch An, nhìn Thị Cốt Tê gục ngã cũng nhanh chóng giảm tốc, ngừng lại, liếc nhìn nhau, thấp giọng trao đổi chốc lát. Một lát sau, một người trong đó bay ra, từ từ đi tới trước mặt Đỗ Địch An.

Khi thấy rõ dáng vẻ Đỗ Địch An, người này lập tức ngây người, tràn đầy khiếp sợ, “Ngươi, ngươi là… Tường chủ?”

Đỗ Địch An nhìn hắn lạnh nhạt, “Biết ta à? Nơi này hẳn vẫn coi là khu vực hoang vu hẻo lánh nhỉ. Các ngươi không phải chỉ đóng quân ở quanh phòng tuyến là được sao, sao lại tiến sâu vào đuổi giết con ma vật này?”

Người kia hơi giật mình rồi kịp phản ứng lại rất nhanh, vội vàng đổi sắc mặt, khiêm tốn cung kính mà nói: “Olivier của Long tộc tham kiến Tường củ, nghe nói ngươi đi ra ngoài, ngươi có điều không biết, hiện tại phòng tuyến của chúng ta đã mở rộng đến khu vực hoang vu hẻo lánh rồi, khu vực ngoại hoang đã bị dọn dẹp thành khu vực săn thú rồi. Chúng ta theo lệnh dọn dẹp khu vực hoang vu hẻo lánh, khai thác nơi này thành ngoại hoang.”

Đỗ Địch An khẽ động ánh mắt, “Theo lệnh? Lệnh của ai?”

Olivier biến sắc, vừa muốn lên tiếng thì đột nhiên một thân hình từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ở trước mặt hắn, chính là Dana.

“Đến đây.” Dana lạnh mặt, giơ bàn tay tinh tế lên.

Olivier giật mình, chú ý tới thiếu nữ vóc dáng nhỏ bé xinh đẹp động lòng người này. Hắn nhanh chóng phán đoán, đây là bạn gái của Đỗ Địch An, bèn không dám trái lệnh, cung kính nói: “Vâng.”

Chờ hắn bay tới gần, lòng bàn tay Dana nhanh chóng nắm lấy mặt hắn, một ngón tay ma hóa thành mũi nhọn màu đen, ghim vào trán của hắn. Olivier vừa muốn giãy dụa hai mắt liền dại ra, trở nên vô thần, qua thêm vài phút sau mới từ từ tỉnh lại, nhưng trong mắt lại một mảnh mờ mịt.

“Thì ra là như vậy.” Dana nghiền ngẫm gì đó, chậm rãi cao giọng lên gọi Đỗ Địch An: “Đi thôi.”

Đỗ Địch An khẽ cười khổ, đọc kí ức đúng là tốt, vừa đáng tin lại vừa nhanh chóng.

Vèo!

Bóng dáng Dana như gió lao nhanh về phía trước.

Đỗ Địch An theo sát phía sau, rất nhanh đã tới trước mặt ba người dừng ở phía xa, nhưng Dana thì không chậm lại, hoàn toàn bỏ qua ba người kia, bay đi thẳng.

Ba người này lúc trước phái Olivier tới thăm dò tình huống, giờ lại thấy Dana và Đỗ Địch An vọt tới, đang định chạy trốn thì lại thấy đối phương hình như hoàn toàn không để ý đến bọn hắn. Đến khi quay đầu lại nhìn thì đã thấy bóng dáng Đỗ Địch An và Dana xa thành một chấm đen, sắp biến mất khỏi tầm mắt.