← Quay lại trang sách

Chương 1235 Không ai ngăn được (2)

Một lát sau, Olivier trở lại trước mặt ba người.

“Vừa nãy là?” ba người vội vàng hỏi thăm.

Olivier cười khổ, “Nói ra các ngươi chắc sẽ không tin, chính là Tường chủ dân đen nhờ lảm phản mà lên chức kia, không ngờ rằng ta mà cũng có ngày cúi đầu trước dân đen.”

“Là hắn?” ba người kinh ngạc. Bọn họ cũng đã nghe truyền kỳ về Đỗ Địch An, từ một dân đen bò tới vị trí cao nhất trong thành, ngự trị trên đầu cả một bộ phận đông đảo quý tộc thân phận tôn quý cùng thương gia lớn, cho dù là gia tộc Săn Ma cổ xưa cao quý như bọn họ cũng phải cẩn thận từng hơi thở.

“Nghe nói trước kia hắn lấy thực lực Chúa Tể rời khỏi Tường Lớn đi đến Thần quốc, nhanh như vậy mà đã trở lại rồi?”

“Đi đến Thần quốc rồi về không phải là cũng mất đến vài năm sao?”

“Tốc độ của hắn thật là nhanh, chắc không phải là cấp Chúa Tể đâu?”

Mấy người ba mặt nhìn nhau, cũng nhìn ra rung động trong mắt nhau, không phải là Chúa Tể thì chính là Vực Sâu rồi!

“Người mà hắn ôm ban nãy hình như là Thánh nữ trước kia của chúng ta, điện hạ Helisha phải không?” Bỗng nhiên, một người trong đó nghi ngờ hỏi.

“Là nàng. Ta mới vừa dùng mắt ưng thấy rõ rồi, có điều nàng hình như giống với lời đồn, bị lây thành xác sống, ánh mắt hoàn toàn là màu đen.” Một nữ tử khác vóc người thướt tha nổi bật thở dài nói.

“Giờ hắn trở lại, không biết trong Tườngcòn nổi lên bão tố như thế nào nữa, đoán chừng lại sắp có một màn giết chóc lại bắt đầu...” Olivier thì thào lẩm bẩm.

“Nhìn thấy gì rồi, tình huống bên trong Tường sao rồi?” Trên đường phi hành, Đỗ Địch An hỏi Dana.

Dana chầm chậm nói: “Bộ lạc Amily mà trước kia ngươi gặp đã di chuyển đến Tường Thần rồi, hơn nữa còn nắm Tường Thần trong tay.”

Đỗ Địch An giật mình nhưng không đến mức kinh ngạc. Bộ lạc Amily lúc ấy đã hết gạo sạch đạn, phải tìm được nơi trú ẩn mới nếu không chỉ có thể từ từ suy vong. Tuy rằng bản đồ mà hắn đưa không được họ tin tưởng, nhưng chỉ cần có một chút khả năng, đổi lại là hắn thì cũng sẽ đi tìm thử.

Với lực lượng của bộ lạc Amily thì trong thành khó lòng ngăn cản. Suy cho cùng thì trong thành đã trải qua xâm lăng, cùng với sự thống trị của hắn ta, sức mạnh cao tầng bên trong đã bị hao tổn rất nhiều, không còn lực chiến đấu cấp Long mẫu nữa.

“Vận khí của ngươi không tệ.” Dana liếc Đỗ Địch An đang đuổi ngang theo một cái, “Không bao lâu sau khi ngươi rời đi, Tường chủ Aristotle đã trở lại, mấy người mà ngươi gọi là bạn cũng đã bị truy nã rồi, không biết là sống hay là chết. Có điều tốt cái là sau khi bộ tộc Amily chuyển tới thì đã báo thù thay ngươi rồi.”

Đỗ Địch An ngẩn ra, “Hắn bị giết rồi?”

“Sống chết không rõ, không có tin bị chém giết, có lẽ là bị bắt nhốt.” Dana cười nhạt một tiếng, “Ngươi hình như không thấy lo lắng cho mấy người bạn của ngươi nhỉ.”

Đỗ Địch An bình tĩnh nói: “Không có gì phải lo cả, trước khi đi ta đã chuẩn bị kỹ càng, cũng dặn dò bọn họ rồi, sống chết có số, họ có thể sống sót hay không hoàn toàn phụ thuộc vào vận khí và trí tuệ của mình.”

“Ngươi thế mà lại nghĩ thoáng đấy nhỉ.” Dana khẽ bĩu môi.

“Trải qua nhiều chuyện rồi cũng sẽ phải nghĩ thoáng ra thôi “Đỗ Địch An nhún vai.

“Vậy cũng chưa chắc, càng trải qua nhiều chuyện, ngược lại càng để ý. Cũng giống như việc nhìn thấy quá nhiều thứ bẩn thỉu, thì người sẽ thích sạch sẽ, từng nghe thấy quá nhiều chuyện ma thì sẽ lo sợ, lá gan cũng nhỏ đi.” Dana thản nhiên nói.

Đỗ Địch An không phản bác, đột nhiên vận chuyển suy nghĩ, chuyện ma?

Vèo!

Hai người bay thẳng một đường, không bao lâu đã ra khỏi khu vực hồng hoang, đi tới ngoại duyên.

Dọc đường hai người thỉnh thoảng nhìn thấy ma vật chạy trốn trên mặt đất, hoặc là ăn thịt con mồi, cũng thấy tiểu đội người Thác Hoang đang bao vây ma vật.

Đỗ Địch An phát hiện, số lượng người Thác Hoang nơi này rõ ràng đã tăng nhiều so với lúc hắn rời đi.

Đây chính là hiệu quả quản lý của bộ tộc Amily sao?

“Sau khi tìm được siêu chip, ngươi định làm gì, cai quản Tường Lớn?” Đỗ Địch An hỏi.

Dana nhàn nhạt nói: “Có mỗi một tòa Tường Lớn nho nhỏ thì có cái gì phải cai quản. Nếu như là Thần quốc thì ta còn miễn cưỡng tiếp nhận.”

Đỗ Địch An có chút câm nín, tức nghẹn cả họng.

“Có điều, ta lại muốn xem thử phi thuyền của bộ tộc Amily kia một chút, để dùng làm phòng thí nghiệm của chúng ta đi.” Dana thích thú nói.

Đỗ Địch An nhún vai, tỏ ý sao cũng được.

Hai người vừa bay vừa nói, đã định sẵn hết tình huống trong thành.

Không bao lâu, Tường Lớn Sylvia từ từ hiện lên trước tầm mắt của hai người, Tường Lớn nguy nga, công trình hùng vĩ kia vẫn khiến người ta nhìn vào không khỏi rung động thốt lên tán thưởng như ngày nào.

Hai người bay trên bầu trời Tường Lớn, từ xa đã nhìn thấy trên Tường Lớn đang có lính tuần tra.

Vút!

Một phát đạn tín hiệu chợt vọt lên không trung, hiển nhiên là chiến sĩ trên Tường Lớn cũng đã nhìn thấy Đỗ Địch An và Dana.

Đợi hai người bay tới khoảng cách gần dưới 300m, trên Tường Lớn truyền tới thanh âm vang vọng, “Đứng lại!”

Dana không giảm tốc mà ngược lại tăng tốc phóng đi.

Chiến sĩ trên Tường Lớn lập tức từ tình trạng báo động biến thành trận hình phòng ngự. Chỉ thấy hơn mười chiến sĩ rút ra những cây súng ống dài màu bạc, nhắm vào Dana mà bắn.

Vù!