← Quay lại trang sách

Chương 1250 Chuyển biến

Tới buổi chiều, Đỗ Địch An trông thấy ba bé gái chừng bảy tám tuổi quần áo tả tơi được Hoang vệ giáp vàng dẫn đến hậu điện.

“Đại nhân, đây là vật thí nghiệm ngươi muốn.” Hoang vệ giáp vàng cung kính nói.

Một lão già mặc áo choàng trắng đeo kính một tròng bước lên, hắn ta cau mày ngay lập tức, bịt mũi nói, “Thối chết đi được, tìm ở đâu ra thế?”

“Tìm được ở khu xóm nghèo, không có hộ khẩu.” Hoang vệ giáp vàng cung kính nói.

Lão già cau mày, phất tay nói: “Mang ra ngoài tắm rửa, sau này mấy thứ dơ bẩn như vậy đừng mang qua đây, đừng làm bẩn nơi này!”

Hoang vệ giáp vàng hoảng sợ, vội vàng nói: “Vâng, ta sẽ mang bọn chúng đi tắm rửa.” Nói xong liền bắt lấy mấy bé gái đang ngơ ngác nhìn xung quanh, nhanh chóng rời khỏi hậu điện.

Đỗ Địch An nằm trên ghế sofa cách đó không xa, nhìn thấy hết được cảnh này, đợi sau khi Hoang vệ giáp vàng rời đi, lão già như chợt nhận ra thứ gì đó, nghiêng đầu nhìn về phía Đỗ Địch An, ánh mắt hai người giao nhau, trên miệng lão già xuất hiện một nụ cười, liếm môi, giống như kẻ săn mồi đói khát đang thưởng thức bữa tối ngon miệng.

Đỗ Địch An nhắm mắt lại, không để ý đến hắn.

Buổi tối, ba bé gái đã được tắm rửa sạch sẽ lại được đưa đến hậu điện, lão già đeo mắt kính một tròng bước lên dẫn bọn chúng vào một gian phòng thí nghiệm được ngăn ra ở một bên, chẳng bao lâu, bên trong truyền ra những tiếng thảm thiết của ba bé gái cùng với những tiếng khóc.

m thanh truyền ra một cách đột ngột, cũng kết thúc một cách nhanh chóng.

Đỗ Địch An khẽ nhíu mày, xoay người, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Ngươi đúng là ngoan ngoãn thật đấy, sao hôm nay không ra ngoài đi dạo?” Phi Nguyệt chẳng biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Đỗ Địch An, cười tủm tỉm nói.

Đỗ Địch An mở một mắt, liếc nhìn nàng, “Ngươi học xong rồi?”

Phi Nguyệt duỗi người, thiếu nữ xinh đẹp thân hình mảnh mai đường cong được phơi bày ra, “Học mệt rồi, nghỉ ngơi một chút, những người ở thời đại cũ quả nhiên có chỗ đáng để học hỏi, có lẽ trong tương lai chúng ta có thể chế tạo vũ khí hạt nhân, bình định trái đất, đoạt lại vị trí và quyền thống trị tuyệt đối của loài người!”

Đỗ Địch An lười không muốn trả lời, những chuyện này đối với hắn mà nói là quá xa vời.

Trong ánh mắt của Phi Nguyệt lập lòe ánh sáng, tràn đầy sự tự tin về tương lai, nàng thấy Đỗ Địch An không quan tâm, cũng không nói thêm nữa, ngâm nga một đoạn trong một ca khúc kinh điển của thời đại cũ, xoay người rời đi.

Ngày kế, bản báo cáo về lần kiểm tra cơ thể đầu tiên của Đỗ Địch An đã có.

Báo cáo được đưa trực tiếp tới bàn làm việc trong gian phòng nhỏ của Phi Nguyệt, Đỗ Địch An không có cơ hội xem qua, hắn phối hợp với Samba, tiếp tục lần lấy mẫu thứ hai.

Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Đỗ Địch An đã ở hậu điện nửa tháng rồi, mỗi ngày đều phải lấy mẫu xét nghiệm một lần, sự thay đổi chỉ số cơ thể mỗi ngày đều sẽ được đưa đến tay Phi Nguyệt, giống y như một chú chuột bạch bị nhốt vào lồng chỉ để bị thí nghiệm.

Trong khoảng thời gian nửa tháng này, Hoang vệ giáp vàng vẫn luôn liên tục đưa tới các “vật thí nghiệm”, phần lớn đều là “dân đen” không có hộ khẩu từ mấy khu xóm nghèo, chết rồi cũng chẳng ai biết, không dễ bị truy ra, thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài tên thú liệt giả cường tráng khỏe mạnh được đưa tới. Mà ba bé gái được đưa tới sớm nhất, sau ba ngày đã trở thành một đống thịt hỗn độn quái dị, bị kéo ra bên ngoài.

Lẫn trong đống thịt quái dị đó là não của các bé, giống như xác khô, chỉ phát ra những tiếng gào thét, tuyệt vọng như khi sa vào trong đầm lầy.

Đỗ Địch An lặng lẽ nhìn từng nhóm vật thí nghiệm bị đưa đến, sau đó lại biến thành những đống nguyên liệu thất bại bị kéo ra, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được một cách rõ ràng sự khủng bố của Viện nghiên cứu ma vật, mà những thí nghiệm thế này, bọn họ đã bí mật tiến hành không biết bao nhiêu năm rồi...

Ở chỗ này sinh mệnh chỉ là một dãy số, ngoài ra thì không còn bất kỳ một ý nghĩa nào khác.

“Xem ra nửa đoạn ruột non của Hoang Thần mà Borrow ghép vào trong cơ thể ngươi đã bắt đầu phát huy tác dụng rồi.” Phi Nguyệt gọi Đỗ Địch An vào trong gian phòng của nàng, trong tay là một xấp giấy A4 ghi chép dữ liệu thí nghiệm, trong đó đều là chỉ số cơ thể của Đỗ Địch An. Nàng ngẩng đầu nhìn Đỗ Địch An, có chút hưng phấn nói chuyện với hắn: “Mấy ngày nay ăn cơm có cảm thấy mùi vị kỳ lạ nào không?”

Đỗ Địch An biết mình bây giờ chỉ là một con chuột bạch bị tra hỏi, hắn không hề phản kháng, điềm nhiên nói: “Cảm giác có một chút mắc ói.”

Phi Nguyệt cười khẽ một tiếng, nói: “Đợi lát nữa bữa tối sẽ cho ngươi ăn một bữa thật là ngon.”

Đỗ Địch An chẳng để ý mấy cái việc ăn uống này, cau mày nói: “Khi nào mới làm thí nghiệm với ta?”

“Ngươi sốt ruột cái gì, ta đây còn không sốt ruột.” Phi Nguyệt khẽ cười nói: “Quan sát thêm vài ngày trước đã rồi nói, thuận tiện dùng thử những nguyên liệu thí nghiệm khác đã, bộ tộc Amily những cái khác thì không có, vậy mà lại có không ít Cực Băng trùng, đủ để cường hóa đống nguyên liệu thí nghiệm này rồi.”

Vẻ mặt Đỗ Địch An trầm xuống, không nói gì.

Phi Nguyệt thấy tâm trạng hắn không tốt, cũng không đùa với hắn nữa, phất tay cho hắn lui ra, sau đó lấy siêu chip ra, tiếp tục học tập.