Chương 1252 Xúc phạm cấm kỵ (2)
Phi Nguyệt khẽ nhíu mày, trước mắt lóe lên một tia sáng lạnh, một luồng ánh sáng bạc cũng lướt qua mấy cái chân quái dị, không thể thấy rõ động tác của nàng, mấy cái chân quái dị lập tức rơi xuống, chảy ra máu tươi màu xanh lục đậm ăn mòn kim loại trên mặt đất thành hình dạng lồi lõm.
“Chít chít!”
Tiếng kêu bén nhọn truyền ra từ trong bụng thanh niên mặt chữ điền, một vật to bằng nắm tay vươn ra từ bên trong, đỉnh đầu có rùa đen giống nhau giáp xác, chỉ có một con mắt, bề ngoài khuôn mặt có cấu tạo giống con người, mũi và môi xếp bên dưới đôi mắt, không có lông mày, chóp mũi sắc nhọn, cái miệng rất to, khóe miệng nứt ra tới lỗ tai, khi kêu thảm thiết cũng lộ ra hàm răng sắc nhọn.
Thứ này nhanh chóng để ý tới Phi Nguyệt trước mặt, lập tức lao về phía nàng.
Phi Nguyệt khẽ nhíu mày, trong tay là bình kim loại không biết xuất hiện từ lúc nào, khi vật nhỏ nhảy ra, nàng đột nhiên hất tay, sau khi phanh một tiếng, nàng đã giữ quái vật nhỏ trong bình kim loại, sau đó nhanh chóng đậy lại.
Ầm! Ầm!
Sức mạnh của quái vật nhỏ rất lớn, va chạm mạnh đến nỗi bình kim loại hơi nhô lên, dường như lúc nào cũng có thể phá vỡ lao ra ngoài.
Phi Nguyệt tập trung nhìn, chỉ thấy quái vật nhỏ giãy giụa trong bình một lát, mấy phút đồng hồ sau, hơi thở dần dần trở nên mỏng manh, cuối cùng cũng im lặng, nằm yên không động.
“Đã chết rồi sao?” Đỗ Địch An nhẹ nhàng thở ra.
Phi Nguyệt nhíu mày, vặn mở bình kim loại.
Vèo!
Đột nhiên, một cái bóng màu đỏ lóe lên, nhảy ra khỏi bình kim loại, bay vào mặt Phi Nguyệt giống như con khỉ.
Phi Nguyệt nhanh chóng giơ tay, nắm nó lại nhét vào bình kim loại, sau đó đóng kín một lần nữa, rồi đặt nó vào giữa khe lõm của bàn thí nghiệm khác được khảm trên mặt đất, bình kim loại gắn vào vừa khít, cho dù bên trong có giãy dụa như thế nào, thì thân bình vẫn vững vàng không lung lay.
Phi Nguyệt nhìn mấy lão nhân mặc áo blouse trắng đăng lăn lộn thảm thiết rên rỉ trên mặt đất, biểu cảm vẫn lạnh nhạt như cũ, nói: “Tất cả đi ra ngoài làm sạch thân thể, tiếp nhận điều trị.”
Lời nói của nàng giống như có một loại ma lực, khiến mấy lão nhân mặc áo blouse trắng khó lòng bình tĩnh ngừng giãy giụa, mồ hôi đầy đầu, bọn họ cắn răng, che lại bộ phận bị thối rữa ở trên mặt, xoay người rời khỏi phòng thí nghiệm.
“Sao lại thất bại chứ?”
“Kern, ngươi không sao chứ?”
“Nhanh, ta dẫn ngươi đi điều trị.”
Mấy lão nhân chờ ở bên cạnh lập tức tiến tới dây, dẫn mấy lão nhân bị thương đi.
Trong phòng thí nghiệm chỉ còn lại một mình Phi Nguyệt, cùng với quái vật nhỏ bên cạnh không còn giãy giụa nữa ở trong bình kim loại trên bàn thực nghiệm, còn thanh niên mặt chữ điền hình như đã chết rồi, thân thể không hề động đậy.
Đỗ Địch An dùng thấu thị nhìn lại, thấy nguồn nhiệt trên người hắn đang tiêu tán rất nhanh, rất nhiều mạch máu trong cơ thể đã héo rút lại, nhăn nhúm giống như bị phơi khô, mà vị trí ma ngân khảm vào trên vai trái và ngực của hắn, vào giờ phút này đã sớm biến mất.
Sau khi đánh giá một lát, Đỗ Địch An cũng đại khái đoán ra lai lịch của quái vật nhỏ kia, hẳn là ma ngân trong thân thể của hắn!
“Tế bào hoạt tính Hoang Thần tiêm vào quá nhiều, dẫn tới cắn nuốt thân thể của hắn, ngược lại mượn thân thể này làm buồng trứng, lấy ma ngân bên trong làm đồ bổ, sinh sản ra sự sống mới…” Trong mắt Đỗ Địch An tràn ngập nghiêm túc, sáng tạo sinh mệnh, từ xưa đến nay chỉ có “Thần” mới có năng lực và quyền lực làm những việc này!
Nhưng mà giờ phút này, Phi Nguyệt đã thành công chạm vào khu vực nàng chỉ có thể ngắm nhìn ao ước kia.
Tuy rằng thực nghiệm thất bại, nhưng chỉ bằng điểm này, cũng đủ để kiêu ngạo.
“Vật nhỏ này đã ăn hai con ma ngân, hẳn là cũng kế thừa năng lực của ma ngân, vì thế nên khi vừa sinh ra đã có tốc độ nhanh như vậy, tốc độ trưởng thành kinh người, dựa theo khoa sinh vật học, chắc hẳn có thể xếp vào sinh mệnh cao cấp hơn con người, hơn nữa dựa vào khí nãy nó biết đánh lén, thì chỉ số thông minh cũng không thấp…” Đỗ Địch An nhìn thoáng qua Phi Nguyệt đứng trên thi thể của thanh niên mặt chữ điền im lặng im không nói, ánh mắt chớp chớp, tiếp theo, nàng hẳn nên cố gắng nghiên cứu một chút về quái vật nhỏ này, như vậy hắn lại có thêm không ít thời gian.
Trong phòng thí nghiệm, Phi Nguyệt không vứt bỏ thi thể thanh niên mặt chữ điền đi, mà sau khi trầm mặc một lát, lại cầm dụng cụ bên cạnh mổ xẻ thi thể, lấy mẫu xét nghiệm ở bên trong.
Sau khi tất cả mẫu vật được kiểm tra và ghi vào dữ liệu thí nghiệm, Phi Nguyệt mới kêu người đến xử lý “Rác rưởi” còn lại, sau đó mang theo quái vật nhỏ bị nhốt trong bình kim loại đi qua phòng thí nghiệm khác.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Trong phòng thực nghiệm phía sau điện đang tiến hành hừng hực khí thế, mỗi ngày đều có tài liệu thực nghiệm được đưa tới, thẩm phán bảo vệ công lý bên trong Tường cũng đã trở thành cấp dưới của Phi Nguyệt, phối hợp toàn bộ hành trình.
Đỗ Địch An vẫn luôn ở phía hậu điện, không hề hay biết gì về bên ngoài, cũng không nghe được tin tức của đám người Neuss và Patton. Nhưng đối với hắn, đây chính là tin tức tốt nhất, hy vọng bọn họ có thể chịu đựng được.