Chương 1253 “Thần”
“Phi Nguyệt bệ hạ gọi ngươi qua kia kiểm tra thân thể.” Thiếu niên Samba đi đến phía sau lưng của Đỗ Địch An, thấp giọng nói.
Đỗ Địch An thu lại ánh mắt từ ngoài cửa sổ, dựa vào tiến triển thực nghiệm từ mấy ngày trước, hắn liền biết ngày này sắp tới rồi, sau khi trải qua nhiều lần thực nghiệm và số lượng lớn vật thí nghiệm, kế hoạch tạo thần của Phi Nguyệt đã dần dần hoàn thiện, chuẩn bị chứng thực trên người của hắn.
Cũng may, hắn đã chuẩn bị xong.
“Đi thôi.” Đỗ Địch An xoay người, đi theo Samba.
Khi đi vào phòng thí nghiệm, Samba vẫn kiểm tra thân thể của Đỗ Địch An như thường lệ.
Chờ đến khi kiểm tra thân thể xong, một lão già mặc áo khoác trắng tiến tới đây, kêu Đỗ Địch An đến văn phòng của Phi Nguyệt.
“Ngươi tìm ta?” Đỗ Địch An đẩy cửa ra, thấy Phi Nguyệt ngồi trước một chồng tư liệu thực nghiệm cao chót vót, hắn tiện tay đóng cửa phòng lại.
Phi Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Sắp bắt đầu rồi sao?” Đỗ Địch An híp mắt.
Ánh mắt Phi Nguyệt nâng khỏi từ báo cáo trong tay, nhìn hai mắt của Đỗ Địch An, đột nhiên cười: “Ngược lại rất bình tĩnh, xem ra ngươi đã chuẩn bị tâm lý rất tốt.”
“Nếu đổi thành bất kỳ ai, lâu như vậy rồi, cũng đã sớm mất cảm giác.” Đỗ Địch An thản nhiên nói.
Phi Nguyệt nhẹ nhàng cười, nói: “Người khác cũng không có cơ hội như vậy, một khi thành công, ngươi sẽ là Thần sống!”
“Chỉ hy vọng như thế.” Đỗ Địch An không có ý kiến gì.
Phi Nguyệt nhanh chóng lật hết báo cáo trong tay, tùy ý ném lên trên tư liệu thực nghiệm thật dày, đứng dậy nói: “Ngồi bên này.”
Sâu trong đôi mắt Đỗ Địch An hơi lay động một chút, theo lời ngồi trên sô pha trước bàn làm việc của nàng.
“Để ta nhìn xem trong khoảng thời gian này ngươi suy nghĩ cái gì.” Khuôn mặt Phi Nguyệt tươi cười, vô cùng tự nhiên ngồi bên cạnh Đỗ Địch An thân, trên người tản ra hương hoa lan nhàn nhạt, bay vào chóp mũi của Đỗ Địch An, thấm vào tâm can.
Nhìn bàn tay mềm trắng như tuyết của nàng duỗi tới, Đỗ Địch An không hề phản kháng, chỉ là lẳng lặng nhìn đôi mắt nàng.
Tay nhỏ của Phi Nguyệt vô cùng lạnh, cũng vô cùng mềm mị, vừa chạm đến trên trán của Đỗ Địch An, trong phút chốc, một trận đau đớn rất nhỏ truyền đến, ngay sau đó, Đỗ Địch An cảm giác tầm mắt bỗng nhiên bị kéo vào trong bóng đêm, thân thể chìm xuống vô hạn, sau đó đã lầm vào bóng đêm vô tận.
Cơn đau dữ dội truyền tới trong bóng đêm vô hạn, hắn cố gắng hết sức để chịu đựng, nhưng rất nhanh cơn đau này đã vượt qua mức chịu đựng cao nhất của hắn, khiến hắn hắn lập tức hôn mê bất tỉnh.
“Hả?” Phi Nguyệt khẽ nhíu mày, mở to mắt, nhìn Đỗ Địch An té xỉu trên sô pha, trong mắt chợt lóe một tia sáng lạ, nhưng rất nhanh nàng đã nhắm hai mắt lại, qua mấy phút đồng hồ sau, lại mở ra lần nữa, trên mặt có vài phần kinh ngạc, ngay sau đó cong môi cười: “Quả nhiên là một người khiến người khác không thể buông lỏng cảnh giác, ý chí phản kháng thật ngoan cường, dưới tâm trạng tuyệt vọng như vậy, vẫn có ý nghĩ kỳ diệu như vậy, muốn thôi miên ta sao? Đáng tiếc, ý nghĩ và quan niệm của ngươi sẽ bị ta biết hết, cũng may ta không đụng vào trình tự từ phía sau trực tiếp nhìn xem, nếu không thực sự thật sự đã bị trúng chiêu!”
Nàng tán thưởng nhìn thanh niên này, càng hiểu biết, nàng cũng càng bội phục Đỗ Địch An, nàng tự nhận nếu đổi thành bản thân ở trong tình huống tuyệt vọng như vậy, thì chắc chắn sẽ không nghĩ ra cách phản kháng kì dị cỡ này.
Hơn nữa, phương pháp này không phải hoàn toàn không có hiệu quả!
Nếu nàng sơ suất, tùy ý nhìn xem ký ức của Đỗ Địch An từ phía sau, thì sẽ lập tức nhìn đến một đoạn thôi miên kia, ngược lại thực sự có khả năng bị thôi miên, đến lúc đó sẽ bị Đỗ Địch An khống chế ngược lại!
Một chiêu này, suýt nữa đã khiến Đỗ Địch An từ tù binh biến thành chủ nhân!
Nàng thật sự không ngờ, năng lực đọc ký ức của bản thân cũng sẽ bị Đỗ Địch An tìm ra sơ hở, người đàn ông này thật đáng sợ!
Nàng cảm thán rất nhiều, đồng thời trong lòng cũng có thêm vài phần kiêng kỵ, người đàn ông này thật sự không thể khiến người khác thả lỏng, cho dù là nghịch cảnh lớn hơn, hắn cũng có thể tìm được khe hở chui ra ngoài!
Chỉ có khi vĩnh viễn chặt đứt hậu hoạn… Ánh mắt nàng chớp chớp, chậm rãi khép lại.
Một lát sau, nàng thu tay, đứng dậy rót cho mình chén nước, sau đó im lặng quay lại ngồi trên sô pha, trên trán xuất hiện mồ hôi nóng rất nhỏ.
Con đau trong bóng đêm hạ xuống, Đỗ Địch An cảm giác thân thể có chút ấm áp, hắn chậm rãi tỉnh lại, mở to mắt, lập tức nhìn thấy Phi Nguyệt đang ngồi uống trà bên cạnh mình, trong mắt hắn lập tức lộ ra vài phần kinh ngạc và dịu dàng, ôm Phi Nguyệt một cái.
Phi Nguyệt không hề cảm thấy ngoài ý muốn, tùy ý để Đỗ Địch An ôm nàng vào trong ngực, khẽ cười nói: “Mới rời đi một lát thôi, đã lưu luyến như vậy rồi sao!”
Đỗ Địch An vùi đầu vào cổ nàng, hít một hơi thật sâu, ngửi mùi thơm trên cơ thể thiếu nữ, dịu dàng nói: “Cho dù là một phút, ta cũng không muốn!”
Phi Nguyệt cười cười, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nói: “Đừng như vậy, chúng ta còn có việc muốn làm, ngày mai sẽ phải làm thực nghiệm, đêm nay ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt, không được miên man suy nghĩ!”
Đỗ Địch An nhếch miệng cười: “Ta chỉ nghĩ về ngươi!”