Chương 1255 Hồn trùng Thái Dương Thú (2)
Bọn họ đã tiến hành thực nghiệm rất nhiều lần, đã sớm thuộc làu các trình tự, chỉ là hôm nay đổi một đối tượng khác mà thôi, mà đối tượng này cũng là vật thí nghiệm cuối cùng, đồng thời cũng là vật thí nghiệm cao quý nhất, không được thất bại.
Mặc dù rất phấn khởi, nhưng biểu hiện của năm người lại cẩn trọng hơn so với lúc trước.
“Gây tê trước!”
“Dao phẫu thuật!”
Phi Nguyệt cởi bỏ đồ khử khuẩn trên người của Đỗ Địch An, lộ ra lồng ngực trắng nõn mạnh mẽ, mặc dù đang nằm, cũng có thể thấy hình dáng cơ bụng sáu múi, Đỗ Địch An không hề cố tình tập thể hình theo đuổi dáng người hoàn mỹ, mà là do chiến đấu trong thời gian dài đã khiến dáng người trở nên săn chắc hơn.
Năm lão nhân đảm nhiệm vai trò trợ thủ, nghe vậy lập tức đưa Phi Nguyệt các loại dao phẫu thuật.
Gây tê, mổ bụng, dùng giá tách ra, dịch chuyển nội tạng…
Động tác của Phi Nguyệt vô cùng thuần thục, ánh mắt bình tĩnh chuyên chú, đối diện với hình ảnh máu chảy đầm đìa trước mặt đã tập mãi thành quen, không bao lâu, nàng đã hoàn thành màn dạo đầu của cuộc phẫu thuật, tạo ra một buồng trứng mới ma dành cho ngân bên trong thân thể Đỗ Địch An.
“Lấy hồn trùng!” Phi Nguyệt ra lệnh.
Một lão nhân mặc áo trắng lập tức đưa một cái bình trong suốt chứa ma ngân từ bên cạnh, bên trong là một con hồn trùng tinh thần uể oải đang cuộn tròn, giống như một miếng vảy cá hình chữ nhật, thân thể gần như trong suốt, chỉ có một số sợi nhỏ giống như tia lửa quấn quanh thân thể.
Đây là hồn trùng được mang về từ đại lục phía đông, ngoại trì năng lực bản thân của hồn trùng, thì nó còn có thuộc tính lửa.
Nhưng nếu chỉ có một mình hồn trùng này, thì thuộc tính lửa cũng xem như vô dụng, đó là thuộc tính ẩn, chỉ khi nó tồn tại cùng với hồn trùng của Đế quốc Thần La, thì thuộc tính lửa mới hiện ra ngoài, sinh ra xung đột.
Đỗ Địch An cảm giác bộ phận dưới cổ đã mất đi tri giác, tác dụng gây tê đang từ từ kéo dài đến đại não, suy nghĩ trong đầu hắn hơi chậm, thỉnh thoảng phần đầu cũng có cảm giác choáng váng, trước mắt cũng thường biến thành màu đen, lượng máu được cung cấp không đủ, hắn dùng ánh sáng còn sót lại, quét qua hồn trùng đang ở trạng thái trong suốt này, có thể thấy trên người nó có rất nhiều ria mỏng, giống như vô số bàn chân nhỏ bé, hắn hỏi Phi Nguyệt lai lịch con hồn trùng này.
Thái Dương Thú…
Những ma vật và hồn trùng ẩn thân tại đại lục phía đông không đặt tên theo chữ “Giả”, mà trong cơ thể hồn trùng có tên “Thái Dương Thú” này, tác dụng chủ yếu là có liên quan đến ánh sáng và nhiệt độ, dựa theo cách nói của Phi Nguyệt, Thái Dương Thú là ma vật cực kỳ hiếm thấy, thực lực rất mạnh, sở trường là tấn công từ xa, nhưng năng lực cận chiến cũng vô cùng khủng bố, hầu như không có khuyết điểm, chỉ có khuyết điểm duy nhất là sợ tối.
Đến buổi tối, thực lực của Thái Dương thú sẽ xuống dốc không phanh.
Trong số rất nhiều hồn trùng Phi Nguyệt bắt được tại đại lục phía đông, thì hồn trùng Thái Dương Thú được xem như đứng đầu.
Đỗ Địch An nhìn ra được, đối với thực nghiệm lần này Phi Nguyệt không hề giữ lại, tuy rằng cũng không tính là được ăn cả ngã về không, nhưng cũng đã dùng tất cả những gì có được.
Ngay sau đó, hồn trùng Thái Dương Thú đã bị Phi Nguyệt đưa vào bụng Đỗ Địch An, dường như ngửi được mùi máu tươi, hồn trùng tinh thần uể oải này lập tức khôi phục sức sống, nhanh chóng chui vào buồng trứng ma ngân trong bụng Đỗ Địch An. Ngay sau đó, các mạch máu cũng bị kích thích, phần lớn máu tươi giống như bơm nước ào ạt vọt vào trong buồng trứng ma ngân.
Thấy buồng trứng nhân tạo đã ổn định được hồn trùng, Phi Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, đến đây xem như thực nghiệm đã thành công một phần ba.
“Thần Huyết!” Phi Nguyệt mở miệng.
Một lão nhân bên cạnh nhanh chóng chuyền qua một lọ máu đen nhỏ dài bằng một đầu ngón tay.
Phi Nguyệt dùng ống chích hút lên, rồi tiêm vào trái tim của Đỗ Địch An, rất nhanh, máu màu đen đã đi theo mạch máu chảy vào trái tim của Đỗ Địch An, nhuộm trái tim đỏ rực thành màu đen, sau đó trái tim sôi sục nhanh chóng khuếch tán ra toàn thân, màu sắc của các mạch máu cũng trở nên ảm đạm, bao gồm cả môi của Đỗ Địch An, trong chốc lát cũng biến thành màu xanh, dần dần đậm lên, cuối cùng biến thành màu đen!
Đỗ Địch An không nhìn thấy sự biến hóa của bản thân, nhưng bỗng nhiên cảm giác đại não căng đau, thân thể “Cảm thấy” vô cùng khô nóng, hắn đã bị gây tê mất đi tri giác, nhưng lúc này dường như lại khôi phục quyền khống chế thân thể, nhiệt độ cực nóng khiến da dầu hắn trở nên tê dại, nhưng rất nhanh, trong luồng nhiệt cực nóng lại truyền ra một đợt lạnh lẽo, nó bắt đầu từ cánh tay phải, nhanh chóng bò khắp cơ thể, hạ xuống cảm giác khô nóng.
Nhưng cảm giác khô nóng này lại không chịu yếu thế, rất nhanh đã bốc hỏa trở lại.
Lạnh lẽo và nóng cháy luân phiên cho nhau, Đỗ Địch An cảm giác đầu óc căng đến nỗi không thể suy nghĩ, đại não đau đớn, tầm mắt của hắn là một mảnh đen nhánh, không nhìn thấy gì hết, cảm giác dường như thân thể đã rơi vào lốc xoáy hắc ám, không ngừng chìm xuống, chìm xuống…
“Hình như Hoang Thần Huyết đã chảy vào đại não của hắn!” Một lão nhân thấp giọng hô lên, giơ tay mở đôi mắt đã nhắm lại của Đỗ Địch An, lại thấy tròng mắt không hề phản ứng.