← Quay lại trang sách

Chương 1257 Thay tim

Nhìn đến đây, trong lòng Phi Nguyệt cũng nhẹ nhõm lại, Thần Huyết và song ma ngân trong cơ thể Đỗ Địch An đã đạt tới cân bằng, lúc này thân thể của Đỗ Địch An cũng không khác gì thân thể của nàng, mà thân thể của nàng trong miệng Borrow, gọi là Thần Thai!

Chỉ kém một bước, là có thể trở thành Thần!

Nhưng bước tiếp theo, mới là thành quả chân chính trong mấy tháng thực nghiệm của nàng!

Mà điểm này, cần phải dùng đến đặc tính thân thể từ thời đại cũ của Đỗ Địch An: Thân thể thuần túy có bức xạ thấp, siêu ổn định về gen!

Phi Nguyệt đã từng lật xem ký ức của Đỗ Địch An, nàng biết rằng, mức độ trân quý của Đỗ Địch An còn quan trọng hơn so với suy nghĩ của Borrow, có thể nói là độc nhất vô nhị! Đây không phải vì hắn là sinh mệnh của thời đại cũ, cho dù thân thế của hắn đã ngủ say trong tủ đông 300 năm qua, thì cũng đủ để nhìn ra, thân thể của hắn không giống người thường!

Chỉ có nàng mới biết được, tủ đông kia không phải tác phẩm hoàn chỉnh, người bình thường chắc chắn không thể nằm trong đó thời gian dài như vậy, sau khi vượt qua cực hạn của thân thể, thì việc đông lạnh ở nhiệt độ thấp trong thời gian dài, sẽ hoàn toàn đóng băng mạng sống của một người, cho dù là may mắn thức tỉnh, thì chức năng đại não cũng không thể khôi phục đầy đủ, tỉ lệ trở thành người ngu ngốc trí tuệ tháp cao tới 90%!

Dù sao đại não của con người cũng rất bí ẩn, bao gồm cả ý thức, linh hồn, tư tưởng, mà những thứ đó đều là lĩnh vực cho đến nay các nhà khoa học không thể giải đáp, ví dụ như, vì sao con người sẽ nằm mơ, vì sao con người có ý thức, suy nghĩ của con người xuất hiện từ đâu, linh hồn của con người nằm ở đâu?

Đó đều là những vấn đề không thể giải đáp!

Có lẽ cha mẹ của Đỗ Địch An đã suy xét tới khả năng hắn sẽ trở thành kẻ ngu ngốc, cho nên đã đưa hầu hết kiến thức quan trọng của các quốc gia trong thời đại cũ, đặc biệt là cải cách công nghiệp, để dưới dạng văn bản và hình ảnh bên trong siêu chip, cho dù Đỗ Địch An trở nên ngu ngốc, có lẽ cũng có thể dựa vào chip tri thức khôi phục một chút trí thông minh, cho dù ngu ngốc đến nỗi không học được cũng chẳng sao, nếu con chip này rơi vào trong tay những người sống sót khác, thì cũng có thể phát huy tác dụng rất lớn, xây dựng lại nền văn minh nhân loại một lần nữa, trở nên lộng lẫy sáng chói!

Phi Nguyệt suy nghĩ như vậy, hơn nữa cảm thấy suy đoán của bản thân đúng tám chín phần mười, tên đàn ông đáng thương này cứ tưởng cha mẹ gửi gắm toàn bộ hy vọng vào hắn, nhưng trên thực tế cha mẹ hắn chỉ ôm một tia hy vọng, mà dụng ý chân chính là để lại siêu chip, đó mới là thứ quan trọng nhất!

“Để ta nhìn xem thân thể thuần khiết từ nhỏ, không bị nhiễm phóng xạ và lắng đọng năng lượng hạt nhân do ăn sinh vật biến dị, rốt cuộc có tác dụng như thế nào!” Phi Nguyệt nhìn chằm chằm Đỗ Địch An đang hôn mê bất tỉnh, trong mắt lóe lên ánh sáng lạ.

Lúc này, nhiệt độ hai bên cơ thể của Đỗ Địch An đã dần dần đồng nhất, bao gồm cả cánh tay phải lạnh như băng của Đỗ Địch An, lúc này bên trong cơ thể lại có tơ hồng nhàn nhạt hiện lên, là từng dây mạch máu, bên trong tản ra tràn đầy máu tươi nóng bỏng, khiến toàn bộ cánh tay lạnh như băng bốc ra hơi nước.

“Kiểm tra nhiệt độ cơ thể, 42 độ!” Một lão nhân luôn quan sát biến hóa thân thể của Đỗ Địch An, báo cáo với Phi Nguyệt.

Phi Nguyệt khẽ gật đầu, tuy 42 độ là nhiệt độ sốt cao của nhân loại, nhưng đối với Đỗ Địch An thì vẫn còn trong phạm vi cho phép.

Theo thời gian trôi qua, nhiệt độ cơ thể của Đỗ Địch An càng ngày càng ổn định, dần dần giảm từ 42 độ xuống đến 40 độ. Nhưng khi nhiệt độ giảm xuống, thân thể của Đỗ Địch An cũng đồng thời xuất hiện biến hóa, đó là già đi.

Làn da của hắn càng ngày càng khô héo, da thịt trên mặt cũng dần dần lỏng ra, trong nháy mắt đã từ thanh niên một khôi ngô tuấn tú, biến thành người đàn ông trung niên trưởng thành, hơn nữa quá trình lão hóa vẫn còn tiếp tục, dựa vào mắt thường cũng có thể nhìn thấy biến hóa trong từng giây, không bao lâu sau đã biến thành dáng vẻ 50 tuổi, làn da dần dần nhăn nheo, trên thái dương cũng có màu trắng.

“Tế bào trong thân thể hắn đang nhanh chóng tách ra!” Một lão nhân không nhịn được nhìn về phía Phi Nguyệt, chờ nàng ra lệnh.

Phi Nguyệt khẽ nhíu mày, không ngờ Đỗ Địch An đi đến bây giờ, lại mắc phải bệnh trạng lúc trước bọn họ từng gặp, đầu tiên là nóng lạnh không cân bằng, suýt chút nữa đã khiến thân thể bị xé rách, bây giờ lại già đi. Cũng may, nàng đã chứng kiến hai tình trạng này, cũng đã sớm tìm ra cách giải quyết, lập tức ra lệnh: “Truyền dịch dinh dưỡng và sinh mệnh thần tương vào, phân tử Hoang Thần và ma ngân trong thân thể hắn đang chiến đấu với nhau, cắn nuốt thân thể hắn, dùng mấy thứ này ngăn cản trước đi, chờ đến khi thân thể của hắn ổn định lại thì sẽ khôi phục.”

Mấy lão nhân nhanh chóng hành động theo lời của nàng, khi Đỗ Địch An lão hoá đến hơn 60 tuổi, lúc này dịch dinh dưỡng và sinh mệnh thần tương đã được truyền vào trong, ngay sau đó tốc độ lão hoá đã chậm lại, hơn nữa dần dần trở nên ổn định.