← Quay lại trang sách

Chương 1258 Thất bại

“Bước cuối cùng, thay tim!” Ánh mắt Phi Nguyệt âm trầm, một lão nhân bên cạnh truyền qua một trái tim tím đen to cỡ một nắm tay. Lão nhân cung kính giống như đang cầm Kinh Thánh, thái độ thành kính, trái tim này được lấy từ trên người nữ thần Sylvia, ai có thể đoán được, Hoang Thần cao mười mấy mét, vậy mà trái tim trong cơ thể lại nhỏ như vậy? Không khác bao nhiêu so với trái tim của nhân loại!

Ánh mắt Phi Nguyệt chăm chú, đây là bước cuối cùng của thí nghiệm mà trước kia không thực hiện được, thành bại đều ở lúc này, tất cả là dựa vào thể chất đặc biệt của Đỗ Địch An. Nàng đã cải tạo thân thể Đỗ Địch An để phù hợp với trái tim Hoang Thần, nhưng có hoàn toàn thích hợp hay không, còn phải xem vận may.

“Kiểm tra tình trạng thân thể của người thí nghiệm.” Phi Nguyệt dặn dò nói.

Mấy lão đầu lập tức lấy các loại thiết bị, kiểm tra đủ thứ trên người Đỗ Địch An.

Một lúc sau, các số liệu đã được thu thập xong.

“Huyết áp ổn định...”

“Tinh thần ổn định...”

“Ma ngân ổn định...”

“Huyết thần hòa tan, ổn định...”

.....

Phi Nguyệt nghe các lão đầu báo cáo, con ngươi ẩn hiện một màu đỏ tươi, trong mắt nàng thế giới lập tức phát sinh biến hóa, nhìn thấy nhiều thứ trước kia không thấy được. Sau khi dùng cặp mắt đặc biệt kiểm tra, thân thể của Đỗ Địch An dần dần an tĩnh, huyết thần và ma ngân bên trong cơ thể đứng vào hai góc, giằng co lẫn nhau, có xu hướng ổn định.

“Chuẩn bị.” Phi Nguyệt hít sâu một hơi, lấy ra dao giải phẫu, chậm rãi rạch phần ngực của Đỗ Địch An. Dưới lưỡi dao giải phẫu sắc bén, da thịt rắn chắc chỉ giống như lớp da mỏng dễ dàng bị cắt ra. Đôi tay mảnh khảnh của nàng tại giờ phút này trở nên linh hoạt, chỉ thấy vùng ngực của Đỗ Địch An rất nhanh đã được vạch lên, bao gồm xương sườn của lồng ngực, cũng bị nàng dùng dao cắt xương chặt gãy.

Cả quá trình lặng yên không một tiếng động, giống như nghệ sĩ dương cầm đang diễn tấu một bản nhạc vĩ đại.

Thình thịch!

Trong khoang ngực dưới phần xương sườn là một trái tim đỏ rực đang đập và co bóp đẩy máu, vốn dĩ là trái tim nhân loại màu đỏ thắm, giờ phút này bên ngoài viền lại ửng lên màu đen, là bị nhiễm huyết thần.

Phi Nguyệt tạm dừng một lát, sau đó ngón tay di chuyển rất nhanh, một bóng ảnh xuất hiện thoáng qua, chỉ trong chớp mắt trái tim đỏ thắm của Đỗ Địch An đã nằm trong tay nàng, và nó vẫn đang đập.

Từ năm ngón tay truyền đến nhịp đập mỏng manh, Phi Nguyệt không đem trái tim này vứt đi, mà nhẹ nhàng đặt vào cái khay bên cạnh, sau đó lấy ra trái tim màu tím đen của Hoang Thần, nhanh chóng nối lại mạch máu, để vào khoang ngực của Đỗ Địch An.

Thí nghiệm vẫn đang diễn ra.

Cả căn phòng to không một tiếng động, mấy lão đầu đều không dám thở mạnh, chăm chú nhìn màn phẫu thuật thần kì này. Bọn hắn cũng từng thấy qua những thuật sĩ luyện kim điên cuồng làm thí nghiệm đổi tim, thậm chí còn làm thí nghiệm đổi não, nhưng quá trình đẫm máu tàn nhẫn hơn nhiều. Mà vật thí nghiệm đương nhiên là nhiều vô số kể, thành công chỉ có vài người ít ỏi, hơn nữa cho dù thành công, cũng không thể cho rằng sau này vẫn sẽ thành công.

Chuyện này, phải xem xác suất và vận may.

Một lúc lâu sau, khi Phi Nguyệt nhấc tay ra khỏi khoang ngực của Đỗ Địch An, thì mấy lão đầu mới như từ trong mộng tỉnh lại. Lúc này phần khoang ngực của Đỗ Địch An đã được dùng sợi tơ tằm khâu lại, sợi tơ tằm có thể tiết ra chất dịch, dưới tác động của nhiệt độ cơ thể sẽ dần dần hòa tan, giúp miệng vết thương nhanh chóng khép lại. Đây là vật liệu khâu vết thương mà kẻ Đi Săn thích dùng nhất.

Trên trán Phi Nguyệt đổ rất nhiều mồ hôi, không phải vì mệt, mà vì căng thẳng, lão đầu đứng cạnh đưa khăn cho nàng lau trán. Khi nhìn thấy phần ngực của Đỗ Địch An khe khẽ phập phồng, trong lòng nàng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó nàng nhớ đến trái tim Đỗ Địch An đang để ở khay cạnh đó, vừa định dặn dò mang trái tim vào kho đông, lưu trữ về sau dùng thì mặt nàng đột nhiên biến sắc, không thốt nên lời.

Chỉ thấy phần ngực của Đỗ Địch An xuất hiện màu đen thẫm, da thịt giống như bị nhuộm thành màu đen, hơn nữa màu đen này giống như mực tàu dần dần khuếch tán, hơn nửa phần ngực có thể thấy được ẩn hiện màu xanh tím dưới da.

Cùng lúc đó, Đỗ Địch An vốn đang hôn mê giờ đây lại nhăn mặt mày, vẻ mặt thống khổ, hai đường ma ngân ở vùng ngực và bụng lại lần nữa phát ra hàn khí và nhiệt lượng sôi sục. Với cái nhiệt độ dị thường như vậy, làn da của Đỗ Địch An nhanh chóng mất đi độ sáng bóng vốn có, trở nên vô cùng nhợt nhạt, hơn nữa bề mặt da đang từ từ thối rữa.

“Tại sao lại...” Mấy lão đầu nhìn thấy dị trạng này, hơi khiếp sợ, lại hơi căng thẳng.

Sắc mặt Phi Nguyệt khó coi, nhanh chóng nói: “Kiểm tra tình trạng thân thể hắn.”

Mấy lão đầu mới phản ứng lại, lấy ra dụng cụ kiểm tra, rất nhanh đã tra ra số liệu.

Nhưng toàn bộ đều là phản ứng dị thường, hoặc là cao hơn, hoặc là thấp hơn chỉ số ban đầu, bao gồm chỉ số nhịp tim của Đỗ Địch An, cũng cao tới mức khiến người khiếp sợ, mỗi giây đập ba nhịp, mà tần suất càng lúc càng nhanh, biên độ rung động càng lúc càng lớn. Chỉ bằng mắt thường là có thể thấy phần ngực Đỗ Địch An đập rất kịch liệt, ngay cả chiếc giường kim loại mà hắn đang nằm cũng rung theo, giống như có ai đó dùng lực rất mạnh đấm xuống giường, sức mạnh này thật khiến người sợ hãi.