Chương 1260 Phế phẩm
Thí nghiệm thất bại rồi.
Sắc mặt mấy lão già rất khó coi, không dám thở mạnh, cũng không dám hỏi Phi Nguyệt, vì sợ chọc giận nàng ta.
Phi Nguyệt nhìn chằm chằm vào Đỗ Địch An đang hấp hối, trầm mặc một hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Các người lui ra trước.”
Mấy người đó ngơ ngác không hiểu, lập tức cung kính cáo lui. Một người trong số họ liếc nhìn Đỗ Địch An trên bệ kim loại, nói một cách thận trọng: “Điện hạ, hắn ta cũng đã là sản phẩm thất bại, chúng ta có thể sử dụng như phế vật, để cải biến hắn ta thành một xác sống, hoặc lấy nội tạng của hắn ta và chuyển sang cho người khác….”
“Đi ra ngoài.” Phi Nguyệt bình tĩnh nói.
Lời nói của người này đột ngột dừng lại, không dám nói thêm nữa, cúi đầu kính cẩn từ biệt, cùng với vài người khác vội vàng rời khỏi phòng thí nghiệm
Sau khi mấy người đi khỏi, chỉ còn lại Phi Nguyệt và Đỗ Địch An người đã hôn mê bất tỉnh, im lặng tĩnh mịch. Phi Nguyệt lặng lẽ nhìn Đỗ Địch An, chợt nghĩ đến điều gì đó, nàng nghiêng đầu liếc nhìn trái tim của Đỗ Địch An trên cái khay bên cạnh, lúc này tần số đập của trái tim thâm đen này đã chậm lại, cứ sau bốn năm giây nó chỉ phồng lên một lần, mỗi khi phồng lên, một ít máu tươi sẽ được bơm ra từ các mạch máu bên cạnh tim.
So với trái tim của Hoang Thần, trái tim của Đỗ Địch An đúng là một trời một vực, chỉ lấy ra trong một khoảng thời gian ngắn, đã không còn kiên trì nổi nữa.
Phi Nguyệt liếc nhìn lồng ngực vỡ nát của Đỗ Địch An, động tác trước đó quá lớn đã làm tổn thương nhiều đến những bộ phận ở đây, đặc biệt là bộ phận tim, hoặc là các mô xung quanh đều bị trái tim của Hoang Thần nuốt lấy cảm nhiễm, hoặc là bị nàng ta xé nát, trong một thời gian ngắn không khả năng sửa chữa phục hồi nữa.
Sức sống của người đàn ông này, đến đây là chấm dứt rồi….
Khóe miệng của Phi Nguyệt khẽ nhúc nhích, nếu Đỗ Địch An chỉ là một sản phẩm thí nghiệm đơn giản, nàng đã chẳng muốn xem xét thêm một lần, trực tiếp đem vứt bỏ ngay. Nhưng sau khi đọc ký ức của Đỗ Địch An, biết tất cả suy nghĩ của hắn ta, Phi Nguyệt biết người đàn ông này đã khó khăn như thế nào để có được địa vị và thành tựu ngày hôm nay, hắn ta đã phải chịu đựng biết bao nhiêu đau đớn với sự cô đơn như thế nào.
Nàng cũng biết được lý tưởng của hắn ta, từ nhỏ đã khao khát được làm anh hùng, lớn lên mong được sống một cuộc sống bình yên, sau này mong có thể nắm giữ cuộc đời mình, nhưng cuối cùng, hắn ta vẫn chưa làm được điều đó.
Lý tưởng này vĩ đại biết bao, cũng tầm thường biết bao!
Nếu thí nghiệm thành công, cô sẽ đích thân giúp hắn ta hoàn thành lý tưởng của mình, nhưng nếu thất bại… Thất bại có nghĩa là mọi thứ không tồn tại và mọi thứ đều mất đi ý nghĩa!
“Trong cảnh ngục tù, ngươi không có bỏ cuộc, đối mặt với kẻ Tách Rời, ngươi không có bỏ cuộc, đối mặt với ma vật không gì có thể chống chọi được, ngươi cũng không bỏ cuộc… Đáng tiếc, vận may của ngươi thật là quá xui xẻo!” Phi Nguyệt thì thào nói với chính mình, cũng giống như những gì nàng ấy nói với Đỗ Địch An, trong mắt nàng ấy có một chút buồn bã thương cảm, từ từ cúi xuống, vươn bàn tay trắng nõn mảnh mai ra, vuốt ve gò má Đỗ Địch An.
Mặc dù đã hôn mê, nhưng lông mày Đỗ Địch An vẫn hơi cau lại, trên lông mày dường như có rất nhiều phiền phức đang tụ tập lại.
Phi Nguyệt cảm thấy tiếc nuối, thương cảm và mất mát. Đáng lý ra muốn trở thành Thần với ngươi, nhưng ngươi lại…. quá kém cỏi!
Nàng hôn nhẹ lên trán hắn như chuồn chuồn vờn nước, nhẹ nhàng thở dài, khi nhấc người lên, vẻ hối tiếc trên mặt đã biến mất, trong mắt hiện lên màu lạnh lẽo, nàng ta xử lý đơn giản vết thương ở ngực của Đỗ Địch An, sắp xếp lại nội tạng bị bể nát, khâu lại lớp biểu bì, sau đó gọi một trợ lý bên ngoài đến và nói: “Hãy chuyển nó vào kho đông lạnh, để sau này sử dụng lại khi cần thiết.”
Mấy lão già gật đầu khi nghe những lời đó, như thể họ đã đoán được trước điều đó, kho đông lạnh là nơi bảo lưu lại toàn bộ những sản phẩm có giá trị thất bại trước đó. Mà những sản phẩm thất bại thứ không còn giá trị nghiên cứu tiếp tục sẽ bị bỏ rơi trên núi xác chết.
“Điện hạ, còn quả tim này thì sao?”
“Đem niêm phong cất giữ đông lạnh đi.”
“Vâng.”
Mấy lão già nhanh chóng bận rộn trở lại, niêm phong trái tim của Đỗ Địch An, chuyển đi cùng với thi thể của hắn ta, cất chúng vào một tủ đông cuối cùng nhất ở dưới lòng đất sau tất cả các phòng thí nghiệm, nhiệt độ trong tủ đông này cực kỳ lạnh giá, lúc nào cũng bao phủ bởi hơi lạnh, trong này giống Thái Bình Gian, có những chiếc giường kim loại và những xác chết kỳ lạ nằm trên đó, đại đa số chúng đều ở hình dạng con người, nhưng tàn khuyết không hoàn chỉnh, có một số là nửa người nửa thú, có chỉ có bộ não là con người ra, toàn thân vặn vẹo và kỳ dị, khiến cho người ta ớn lạnh.
Mấy lão già tìm thấy một chiếc giường kim loại còn trống đặt Đỗ Địch An lên, đặt cạnh những chiếc giường khác, rồi cất trái tim của hắn vào một chiếc tủ giống như két sắt ở phía sau và khóa nó lại.
Sau khi xong việc, mấy lão già thường sẽ rời khỏi kho đông lạnh ngay, bên trong quá lạnh đi, đi vào một lúc thì có cảm giác lạnh cóng khắp cả người, xác chết bên trong đều đông cứng thành hình que kem, Đỗ Địch An không bao lâu cũng sẽ giống như vậy.