← Quay lại trang sách

Chương 1259 Thất bại (2)

Với rung động kịch liệt như thế, ngực Đỗ Địch An có ẩn hiện vết rách, dường như trái tim bên trong muốn phá xác nhảy ra.

“Điện hạ, cứ tiếp tục như thế, người thí nghiệm sẽ chết mất.”

“Hắn sắp không chịu nổi nữa!”

Mấy lão đầu vội vàng nhìn Phi Nguyệt, đợi nàng hạ lệnh.

Sắc mặt Phi Nguyệt biến đổi, cắn chặt răng, dùng tay đè ngực Đỗ Địch An, thấp giọng quát: “Mau tiêm dịch dinh dưỡng và Thần tương cho hắn, để cơ thể hắn ổn định, mặt khác, mau lấy tương trùng cực hàn ra, tiêm cho hắn!”

Một lão đầu trừng to mắt, khiếp sợ nói: “Điện hạ, nếu tiêm tương trùng cực hàn cho hắn, ma ngân kẻ Tách Rời sẽ lại đột biến tăng lên, có gây ra mất cân bằng hay không...”

“Kêu ngươi tiêm thì ngươi cứ tiêm!” Phi Nguyệt trừng hắn với ánh mắt hung hăng, nếu không phải bây giờ là tình huống khẩn cấp, còn cần sự trợ giúp của bọn họ, nàng đã sớm ra tay giết hắn rồi.

Lão đầu bị Phi Nguyệt lườm đến nỗi phát run, toàn thân hắn mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, trong lòng sợ hãi vô cùng, không ngừng gật đầu, nhanh chóng xoay người chạy đi.

Một lát sau, mấy lão đầu lấy thuốc tiêm tới, dựa theo Phi Nguyệt dặn dò, tiêm thuốc vào cơ thể Đỗ Địch An. Sau khi tiêm dịch dinh dưỡng và Thần tương vào, cơ thể Đỗ Địch An bình ổn đi rất nhiều, nhưng trái tim vẫn đập rất kịch liệt. Ngay cả Phi Nguyệt đang ấn ngực Đỗ Địch An, bả vai nàng bị đẩy về phía trước, cả người nàng cũng đang rung động theo tần suất nhịp tim của hắn.

Khi tiêm tương trùng cực hàn vào, cánh tay phải của Đỗ Địch An hàn khí rất nhiều, hàn băng lan tràn, lan đến phần ngực bên phải, nhưng rất nhanh sau đó, hàn băng lại lui đi. Làn da toàn thân Đỗ Địch An giờ đây đã biến thành màu xanh, hơn nữa màu sắc càng ngày càng đậm, vùng ngực và bụng thì nhiễm màu tím. Thậm chí có chỗ có màu đen, nhưng không phải màu đen do phơi nắng có, mà là loại màu đen sẫm có thể hấp thu ánh sáng.

Thình thịch!

Thình thịch!

Tiếng tim đập của Đỗ Địch An dường như từ trong lồng ngực truyền ra, giống như có một cây búa to đánh vào máu thịt trong ngực hắn.

Phi Nguyệt cắn chặt răng, nàng có thể trực tiếp cảm nhận được, dưới tay nàng giống như là một sinh mệnh đang liều mạng giãy dụa. Nếu không phải nàng có cặp mắt đặc biệt có thể nhìn thấy rõ tình huống, nàng thậm chí hoài nghi trái tim của Hoang Thần đã tiến hóa thành một sinh mệnh độc lập.

Sau khi tiêm tương trùng cực hàn không lâu, nhịp tim đập hơi bình ổn sau đó lại tăng nhanh, đập càng mãnh liệt hơn trước.

Phi Nguyệt lập tức kêu người tiếp tục tiêm.

Tiêm liên tục năm lọ tương trùng cực hàn vào cơ thể Đỗ Địch An, nhịp tim trái lại càng tăng nhanh, dường như tương trùng cực hàn đã không thể nào khống chế được nhịp tim nữa rồi.

“Điện hạ, cứ thế này không ổn đâu, cơ thể của hắn vốn không cách nào dung hợp, nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ cơ thể hắn sẽ hoàn toàn tan rã!” Một vị trông có vẻ có địa vị cao bất chấp nói.

Phi Nguyệt cắn răng, nàng sao lại không biết điều này chứ, chỉ là, thí nghiệm đã tiến hành đến bước này, chẳng lẽ cứ như vậy bỏ cuộc?

Lúc này, làn da xung quanh ngực Đỗ Địch An đang thối rữa rất nhanh. Chỗ da Phi Nguyệt đang ấn lúc trước sáng bóng đàn hồi, giờ trở nên mềm mại giống như bùn, chỉ cần hơi dùng sức là lõm xuống.

Vẫn không ổn... trong lòng nàng phẫn nộ, nhưng cố nén, nhanh chóng lấy dao giải phẫu, rạch khoang ngực Đỗ Địch An ra. Nhưng lần này động tác thô bạo hơn rất nhiều, mới vừa chặt gãy xương sườn, thì thấy có hai sợi thể tiếp xúc màu đen thò ra quấn lấy cổ tay của nàng.

Nàng giật mình, ngay sau đó thì cảm giác máu ở cổ tay tuôn nhanh, thể tiếp xúc đen tím giống như con đỉa, lấy đầu nhọn đâm vào cổ tay, hấp thu máu của nàng.

Sắc mặt nàng khó coi, bàn tay khoét vào, khoang ngực Đỗ Địch An bị mở ra rất nhanh. Giờ phút này nàng cũng không quan tâm động tác thô bạo có làm thương tổn cơ thể Đỗ Địch An hay không, dù sao bây giờ hắn chỉ là thứ phế phẩm, nàng chỉ lo trái tim Hoang Thần có bị gì hay không. Chung quy, thứ này nàng chỉ có hai trái, một trái là của Sylvia, một trái là của con Hoang Thần mà bộ tộc Amily cung phụng.

Khi trái tim Hoang Thần được lấy ra, đã biến dạng rất nhiều, không còn hình dạng bầu dục ban đầu, mà là một trái hình tròn có nhiều xúc thể đen tím, giống như nhím biển, nhưng gai lại dài hơn, mềm hơn, không ngừng đong đưa, tựa như có sinh mệnh.

Nhìn thấy trái tim quỷ dị như thế, lão đầu và Phi Nguyệt đều cảm thấy lạnh người, Sylvia đã chết rồi, nhưng trái tim của nàng lại chưa chết, hơn nữa lại tràn đầy sức sống như vậy!

Đây chính là sinh mệnh lực của Thần?!

Phi Nguyệt hít sâu một hơi, nhanh chóng gỡ bỏ xúc thể đen tím trên cổ tay, đưa trái tim không ngừng giãy dụa này cho lão đầu, “Cầm nó, cất vào kho!”

Lão đầu mau chóng bỏ nó vào hộp, đem đi cất.

Đợi sau khi niêm phong cất trái tim của Hoang Thần vào kho xong, mấy lão già và Phi Nguyệt nhìn Đỗ Địch An đang nằm thoi thóp trên bệ kim loại, lúc này khoang ngực bị xé phay ra, hệ thống tổ chức trong lòng ngực tán loạn, trước đó Phi Nguyệt gấp rút lấy trái tim của Hoang Thần ra, không để tâm tới việc cân nhắc cơ thể của Đỗ Địch An, khiến cho thân thể của hắn lúc này tàn tạ không tả nổi, yếu ớt thoi thóp, sức sống càng ngày càng yếu đi.