← Quay lại trang sách

Chương 1263 Phản kích của Phi Nguyệt

Bộp bộp bộp!

Ngay tại lúc này, một tràng pháo tay đột nhiên vang lên.

Ai đang giỡn chơi trên nỗi đau của người khác?

Mấy lão già đột nhiên quay đầu, trừng mắt mà nhìn, nhưng lửa giận trong mắt lập tức thay bằng sự kinh ngạc, thì ra nhìn thấy một đạo thân hình như quỷ chậm rãi từ ngoài điện bay vào, mười hai cái cánh màu đen kịt nhẹ nhàng vỗ về, sừng cong nằm trên đỉnh đầu, khuôn mặt lạnh lùng, giống hệt hình ảnh của ác quỷ được bịa đặt ra trong thần thoại!

Hơi thở mạnh mẽ bao trùm toàn bộ phòng thí nghiệm, mấy lão già thể chất bình thường đều cảm thấy khó thở, ánh mắt kinh hãi vô cùng.

Phi Nguyệt đang nhìn cái bóng đột nhiên bay tới đó, trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc, tuy rất nhanh chóng đã thu người lại, nhưng vẫn là bị người đó tới bắt lấy, cho nên nụ cười trên khuôn mặt càng rạng rỡ.

“Ngươi chưa chết!” Sắc mặt Phi Nguyệt xám xịt, nắm chặt các ngón tay lại.

“Với ba người bọn họ, mà muốn giết ta vẫn có chút khó khăn đấy.” Người đến chính là Borrow người bị Tam Vương vây bắt, lúc này hắn mới mỉm cười, liếc nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của Phi Nguyệt, cười khẽ nói: “Đứa con gái ngoan thân yêu của ta, rời xa ta lâu như thế, con có nhớ cha không?”

Cha? Mấy lão già ngẩn người, ngơ ngác nhìn nhau, cảm thấy không hiểu tình hình rồi.

Phi Nguyệt hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Nói ra những lời kinh tởm này thì đừng có mà làm bộ làm tịch nữa, làm sao ngươi tìm được nơi này thế? Có phải do thiết bị định vị trên người của ta không?”

Borrow cười nhạt nói: “Quả nhiên là đứa con gái thông minh nhất của ta, nếu như không phải ta còn lưu lại một chút thủ đoạn, còn có đặt thêm một thiết bị định vị khác giấu trong người của ngươi, ta sợ rằng đã bị ngươi thật sự bỏ mặc trốn thoát rồi.”

Trên mặt Phi Nguyệt lộ ra vẻ “Quả nhiên là như vậy.”, mắt nàng ta chuyển động, đột nhiên nói: “Thứ này đã được cài vào trong vòng Urani phải không?”

“Thông minh đấy.” Borrow nhìn nàng một cách tán thưởng, sau đó liếc nhìn cái phòng thí nghiệm khổng lồ này, cười khẽ: “Sao vậy, ngươi muốn kế thừa thí nghiệm của ta, hoàn thành kế hoạch tạo Thần của ta sao?”

Phi Nguyệt sờ vào cái vòng Urani trên cổ của mình, nàng không thể tháo cái thứ này ra, nếu không ADN của Hoang Thần đã lập tức xâm nhập vào não, sẽ đánh mất bản thân. Nàng hít một hơi sâu nói: “Là con gái của ngươi, không nên kế thừa lý tưởng của ngươi sao?”

“Thật không may, trình độ của ngươi vẫn còn kém hơn một chút, vật phẩm thí nghiệm này có điều kiện không tệ, có tỷ lệ thành công là tám mươi phần trăm, ngươi lại để cho thất bại.” Borrow khẽ lắc đầu, bày tỏ sự tiếc nuối và thất vọng.

Phi Nguyệt mắt nhìn chằm chằm, “Ngươi đã đến từ lâu rồi à?”

“Được một lúc rồi.” Borrow bình thản nói: “Cái thằng ngu bị ngươi mang đi trước đó đâu rồi?”

Phi Nguyệt khẽ cau mày, biết rằng hắn ta đang nhắc đến Đỗ Địch An, không hiểu sao nàng ta lại cảm thấy hơi khó chịu khi nghe người khác xúc phạm Đỗ Địch An, mặc dù trong mắt nàng ta đã là một thứ lãng phí, không có giá trị.

“Đã chết rồi, cơ thể của hắn ta không có nào tiếp nhận trái tim của Hoang Thần được.” Phi Nguyệt bình thản nói.

Borrow ừ một tiếng, trong mắt hiện ra chút nuối tiếc, hòi: “Là lý do gì? Ngươi nên thử nghiệm qua nhiều lần chứ, tại sao lại còn phạm sai lầm? Đây nên là sai lầm cơ bản nhất!”

“Tính thích ứng của cơ thể hắn ta còn chưa đủ.” Phi Nguyệt nhìn Borrow người mà không chút nào sợ hãi, cũng không vội ra tay công kích, tuy rằng khí thế của họ đã khóa mục tiêu lẫn nhau, nhưng ngoài mặt lại là giống như những người bạn đang thảo luận nghiên cứu học thuật một cách hòa bình vậy, “Sau khi trái tim Hoang Thần được cấy ghép, sự cân bằng giữa băng hỏa trong cơ thể hắn ta bị phá vỡ, hắn ta không cách nào kìm hãm nổi sức mạnh của trái tim Hoang Thần, có lẽ trái tim này quá mạnh mẽ đi, trước đó ta đã từng chỉ lo chọn đối tượng thí nghiệm, nhưng lại bỏ qua việc nghiên cứu về công suất của trái tim này, có lẽ thể chất người bình thường không thể chịu nổi nó.”

“Ồ? Nói như vậy, hóa ra phải đạt đến cấp Vương giả mới có khả năng thích ứng với trái tim này sao?” Borrow hỏi một cách hứng thú.

Phi Nguyệt bình thản trả lời: “Có lẽ thế.”

“Thưa vị đại nhân này, xin mời ạ…” Một lão già ở bên cạnh nhìn thấy hai người họ đang tán gẫu về thí nghiệm, dường như không phải là kẻ thù, lập tức nịnh nọt và nói, thí nghiệm số 3 thất bại, họ sẽ bị Phi Nguyệt giết bất cứ lúc nào, nếu họ có thể làm hài lòng người đàn ông trung niên này, may ra có thể bào toàn được mạng của mình.

Chỉ là, hắn chưa kịp nói xong, thân thể đột nhiên cứng đờ, chính giữa trán và lông mày xuất hiện một vệt thẳng đứng, máu từ từ tuôn ra, sau đó càng lúc phun ra càng nhiều hơn, cả người thẳng tắp ngã xuống.

Ngay phía sau hắn, bàn tay mảnh mai của Phi Nguyệt giơ lên, đầu ngón tay của nàng kẹp lấy một sợi lông màu đen, đòn tấn công trước đó tưởng như để giết lão già, nhưng thực ra nó lại nhắm thẳng vào nàng.

“Lũ kiến ồn ào quá đi.” Borrow nhàn nhạt liếc nhìn cọng lông đen mà Phi Nguyệt đã kẹp lấy, “Không gặp mấy tháng, thực lực của ngươi tiến bộ không ít nhỉ, hoặc nói cách khác, ngươi đã sớm có sẵn sức mạnh này.”