Chương 1264 Phản kích của Phi Nguyệt (2)
Phi Nguyệt bỏ cọng lông ra, lạnh lùng nhìn vào hắn ta, “Nếu đã đến đây rồi, cần gì nói nhiều như vậy, không phải ngươi chết, thì là ta chết, nhưng cho dù ta thất bại, thân thể của ta cũng sẽ không trở thành vật thí nghiệm của ngươi!”
Borrow cười nhẹ một cái, vù, thân hình đột nhiên biến mất, ngay sau đó đột nhiên xuất hiện ngay vị trí nửa mét ngay trước mặt Phi Nguyệt, giơ tay bóp cổ, nhanh như chớp.
Đồng tử của Phi Nguyệt hơi co rút lại, nhìn bàn tay to lớn nhanh chóng duỗi ra kia, nàng cảm giác cả thế giới đều thu nhỏ lại, thân thể như bị bàn tay to này lôi kéo ra, nàng dùng răng bạc cắn mạnh một cái, đầu lưỡi chảy máu, cơn đau kích thích vỏ não nóng lên, cơ thể nàng ta nhanh chóng lui mạnh về phía sau, phút chốc tách mình ra khỏi Borrow một khoảng cách xa.
“Ồ?” Borrow ánh mắt khẽ động, có chút kinh ngạc, “Đã là Chủ Vực Sâu rồi à?”
Phi Nguyệt hơi thở hổn hển, cảm thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh, nàng nhìn chằm chằm vào Borrow, mà không nói lời nào, vì sợ rằng động lực tích lũy của nàng sẽ bị phá vỡ bởi lời nói chuyện, chỉ là nàng đang tập trung toàn bộ tinh thần phòng bị Borrow.
“Sinh mạng của ngươi là do ta ban cho, sức mạnh của ngươi là do ta ban cho, tại sao lại phản bội?” Borrow lặng lẽ nhìn nàng.
Khóe miệng Phi Nguyệt khẽ nhúc nhích, nàng biết Borrow không phải cố ý dẫn nàng nói chuyện để đánh lạc hướng tập trung của nàng, với sự kiêu ngạo của người ấy, trừ khi là trận chiến kinh khủng, nếu không cũng chẳng thèm dùng mưu ma chước quỷ như vậy, nàng điều chỉnh hô hấp của mình, giọng giễu cợt: “Tính mạng của ta là do ngươi ban cho, nhưng không có nghĩa là có thể tùy ý ngươi chà đạp, thực lực của ta là do ngươi ban cho, nhưng không có nghĩa là ta không thể tự nắm giữ cuộc sống của chính mình!”
Borrow nhìn nàng chằm chằm một lúc, sau đó chậm rãi gật đầu, “Tốt thôi!”
Lời nói vừa dứt, thân ảnh lại biến mất, ngay tại chỗ đó chỉ để lại một luồng dư ảnh rất mờ nhạt.
Đồng tử của Phi Nguyệt co lại, vẻ mặt có chút bối rối, tiếp tục thoái lui thật mạnh mẽ
Vèo!
Thân ảnh của Borrow hiện ra như một luồng khí đen, như hình với bóng tiến lại gần nàng, luồng khí mạnh mẽ khiến cả tay chân của nàng phát lạnh.
“Nếu đã không biết nghe lời, tốt hơn là nên tiêu diệt…” Ánh mắt của Borrow cực kỳ lạnh lùng, không có một chút tình cảm nào, hắn vươn bàn tay to ra, xem chừng có vẻ cực kỳ chậm rãi, nhưng thật ra là tốc độ cực nhanh mà tiếp cận cổ họng Phi Nguyệt và sắp bóp cổ được nàng ta!
Bụp!
Ánh sáng bạc chợt hiện lên, máu tươi phun trào.
Cơ thể Phi Nguyệt dừng lại, Borrow cũng dừng lại, ngây người nhìn nàng ta.
Vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng trong mắt Phi Nguyệt biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một luồng sát khí cực kỳ lạnh lùng, chỉ nhìn thấy hai bàn tay bị đứt lìa trong không khí, từ từ rơi xuống đất, đó là tay của Borrow.
“Sao lại có thể…” Borrow có chút không thể tin được, nhưng ngay lập tức cơn khủng hoảng ập đến trong tâm trí, mặc dù không có thời gian để suy nghĩ, nhưng cơ thể hắn đã nhanh chóng nhảy ra xa.
Vút!
Một chùm sáng màu trắng từ dưới chiếu lên, cọ xát từ cằm của Borrow, ngay lập tức một cảm giác nóng rực thiêu đốt cằm, đồng thời cảm nhận được đầu mũi dường như đang chảy máu. Hắn đưa tay lên sờ, nhưng lại sờ trúng thứ gì đó nhớp nháp, một cơn đau dữ dội truyền đến, hạ tầm mắt xuống nhìn nhưng lại không nhìn thấy đầu mũi nữa, chỉ còn lại hai lỗ mũi, máu tươi từ đầu mũi biến mất cũng đang chảy ra.
“Thứ gì vậy?” Đồng tử của Borrow hơi co lại, tầm mắt của hắn không thể bắt kịp đòn tấn công vừa rồi, chỉ có thể nhìn thấy một tia sáng trắng còn sót lại.
Những thứ không rõ ràng thường sẽ mang sự lại sợ hãi, không có ngoại lệ với bất kỳ ai.
Kèn kẹt!
Xương cốt toàn thân của Borrow vang lên như đang như đang giận dữ, móng tay dài ra, thân thể nhô lên những vảy đen kịt, như khôi giáp bao phủ toàn thân, trong mắt có thêm một ám vân thập tự màu bạc, nhìn qua vô cùng kỳ quái.
Khi khoảng cách được kéo rộng ra, Borrow cẩn thận nhìn lướt qua bốn phía, nhìn qua một cái vẻ mặt liền thay đổi, chỉ thấy nền đất, vách tường, cột trụ các nơi của đại điện này toàn bộ đều được làm bằng kim loại, chỉ có bên trên bề mặt là bao phủ bùn đất và đá, mà giờ phút này bên trong các khối kim loại lần lượt xuất hiện những lỗ đen có đường kính khoảng năm centimet, giống như những tiểu thủ pháo của thời xưa, mang lại cho hắn một tín hiệu nguy hiểm.
“Ngươi đã liệu được ta sẽ tới?” Sắc mặt Borrow trầm xuống, đây là một cái bẫy!
Phi Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi đã làm gì với vòng Urani sao, tuy rằng hành vi của ngươi rất kín đáo, cách đây không lâu ta đã học được một câu nói rất có đạo lý, ‘Muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm’, tuy rằng ngươi đề phòng ta ở mọi nơi, nhưng trong số những vật thí nghiệm thất bại trong tay ngươi, có một người đã vô tình nhìn thấy thủ đoạn của ngươi, vừa hay lúc ta xử lý ‘bọn hắn’, đã nhìn thấy trong kí ức của ‘bọn hắn’!”
“Chẳng trách…” Thập tự màu bạc trong mắt Borrow bắn ra sát khí lạnh lẽo, “Từ sớm ta đã biết ngươi là một con dao hai lưỡi, chỉ là không ngờ lại sắc bén đến như vậy! Ngươi làm thí nghiệm ở đây là cố ý muốn dẫn dụ ta đến, lẽ nào muốn trông chờ lợi dụng những thứ này để đánh bại ta sao?”