← Quay lại trang sách

Chương 1269 Yếu ớt (2)

“Vậy vì sao ngươi muốn phản bội ta?” Borrow dường như đã nhẹ nhàng thở ra, bất chợt trong mắt tràn đầy đau lòng nhìn vào nàng.

Phi Nguyệt không nhịn được nở nụ cười: “Nếu ngươi thật sự là người tốt đóng vai kẻ xấu trong truyện, ta sẽ thật sự cảm động, đáng tiếc, ngươi không phải, ngươi chỉ là một kẻ xấu từ đầu tới đuôi, ta quá hiểu ngươi, thậm chí ta còn hiểu ngươi hơn cả bản thân ngươi, nếu nói lúc ban đầu chấp niệm của ngươi là khiến nàng sống lại, nhưng sau đó, khi ngươi càng ngày càng tuyệt vọng, thì chấp niệm của ngươi đã sớm thay đổi, ngươi chỉ muốn trở thành thần, thỏa mãn bản thân ngươi, con người sẽ luôn thay đổi, cho dù là tình cảm tốt đẹp, khắc cốt kiên trì đến đâu, khi đứng trước thời gian và ham muốn ngày càng bành trướng, cũng sẽ mỏng manh giống như tờ giấy.”

“Ngươi nói bậy!” Borrow tức giận rống to.

Phi Nguyệt lắc đầu: “Khi ta nhìn thấu được ngươi, thì cho dù trí nhớ của nàng còn tồn tại, cũng đã sớm không yêu ngươi nữa, ngươi không xứng!” Nói xong, nàng không đợi Borrow mở miệng, đột nhiên đâm gai nhọn sắc bén đang đặt trên trán hắn vào trong.

Da mặt Borrow run lên, cứng đờ giống như trợn mắt há hốc mồm, hai mắt trợn trắng.

Một hồi lâu…

Phi Nguyệt bỗng nhiên mở to mắt, ném đầu Borrow trong tay ra giống như điện giật, trong mắt tràn ngập vẻ đau khổ, hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống, cổ họng phát ra âm thanh gào rống giống như dã thú.

Bóng tối, lạnh băng.

Đỗ Địch An có cảm giác giống như nước bùn, toàn thân đều ngâm sâu trong nước, lãnh đến phát run, trong tầm mắt là một mảnh đen nhánh, không nhìn thấy điểm cuối, cũng không nhìn thấy biên giới, ở chỗ này không có thời gian, nhưng hắn có thể cảm giác được, đã trôi qua rất lâu, rất lâu.

Đây là thế giới sau khi chết?

Chẳng lẽ phải ở chỗ này ngây ngốc trong vô số năm?

Nếu là như thế này, thà rằng ý thức của hắn tiêu tán cho rồi.

Theo thời gian càng ngày càng lâu, sự chờ đợi lâu dài khiến hắn dần dần cảm thấy buồn chán, cô đơn, đau khổ và sợ hãi.

Khi tâm trí của hắn sắp sụp đổ, lại đột nhiên cảm giác được cái lạnh thấu xương dần dần biến mất, không lâu sau, lại cảm giác được một sự ấm áp, đây chỉ là một loại cảm giác, hắn không thể nói được nơi nào cảm thấy ấm áp, bởi vì hắn hoàn toàn không thể cảm nhận được sự tồn tại của thân thể.

Sau một lúc, hắn chậm rãi nghe thấy âm thanh lộc cộc mỏng manh, giống như âm thanh dòng suối nhỏ đang chảy.

Không bao lâu, hắn bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh vui mừng truyền tới từ phương xa, tuy không nghe rõ ràng, nhưng vẫn mơ hồ nghe thấy hai chữ: “Tỉnh lại!”

Cùng lúc đó, hắn bỗng nhiên nhìn thấy một tia sáng, chiếu vào bóng đêm vô cùng chói mắt, hắn theo bản năng nhắm mắt lại, muốn giơ tay che khuất, nhưng ánh sáng vẫn không bị cản trở, cứ chiếu xuyên qua, khi hắn “Nhắm mắt” cũng không có hiệu quả.

Trong lúc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy ánh sáng càng khiến hắn khó chịu hơn bóng tối, hóa ra khi ở trong bóng tối lâu rồi, ánh sáng cũng trở thành thứ có thể tổn thương hắn.

Ánh sáng lóa mắt cũng dần dần dịu lại, lúc này, trong tầm mắt Đỗ Địch An thấy được mấy gương mặt mơ hồ, từ xa tới gần, từ từ rõ ràng, đúng là mấy gương mặt quen thuộc, Patton, Noyce, Aurora.

Nhìn thấy bọn họ, trong lòng Đỗ Địch An lập tức nhẹ nhàng thở ra, lúc này ngón tay của Neuss cũng buông ra, lúc trước là do hắn kéo mí mắt của Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An hơi chuyển động đôi mắt, nhìn lướt qua xung quanh, mới phát hiện ánh sáng xung quanh cũng không mãnh liệt, ánh sáng này cũng không khác mấy so với phòng tối và căn phòng tối tăm trong pháo đài hắn từng ở, lúc này, hắn thấy sau người Neuss có một thiếu niên lùn đang đứng, đó đúng là Samba giúp hắn kiểm tra thân thể, tại phòng thí nghiệm phía sau điện trong vương cung.

Giờ phút này trên mặt Samba vô cùng khẩn trương, hỗn loạn giữa hưng phấn và vui sướng, hai tay lúng túng, không biết nên đặt chỗ nào.

Chỉ trong nháy mắt, Đỗ Địch An đã hiểu rốt cuộc xảy ra cái gì, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười: “Là ngươi mang ta ra ngoài sao?”

Neuss và Patton lập tức nghiêng người tránh ra, để Samba đứng ở trước mặt Đỗ Địch An.

Samba vừa căng thẳng vừa kích động, liên tục gật đầu: “Thầy, hôm nay nàng có thực nghiệm quan trọng, không rảnh bận tâm kho đông lạnh, ta nhân cơ hội lén lút chuyển ngươi ra ngoài.”

Đỗ Địch An hơi hơi mỉm cười: “Chỉ trong chớp mắt, ngươi đã lớn như vậy rồi, còn đổi tên là Samba, lúc trước thiếu chút nữa ta không thể nhận ra ngươi, Edward.”

Samba cộc lốc cười: “Bọn họ cũng nói khi ta lớn lên ngoại hình thay đổi rất nhiều, thầy không nhận ra cũng đúng thôi.”

“Thiếu gia, sở dĩ mấy năm nay chúng ta có thể trốn bên trong hàng rào hắc ám, cũng ít nhiều nhờ vào Samba.” Thái độ Neuss cung kính, trên mặt là ý cười: “Từ sau khi ngươi rời đi, chúng ta đều thay tên đổi họ, Samba cũng lợi dụng thân phận mới này thể hiện ra thiên phú Thần Thuật xuất sắc, được Tu Đạo viện và Viện nghiên cứu ma vật bồi dưỡng, nhờ vào đó trải ra mạng lưới liên lạc, cung cấp cho chúng ta con đường tiện lợi rất lớn để bí mật làm việc.”

Bọn họ đã sớm quen gọi Edward thành “Samba”, cái tên cũ giống như khói mây thoáng qua, vĩnh viễn chôn vùi trong bóng đêm.

“Nào có, tư chất ta ngu dốt, Thần Thuật cũng là do lúc trước thầy đã dạy dỗ, còn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ hết.” Samba cười ngây ngô vò đầu, khuôn mặt hơi đỏ lên.