← Quay lại trang sách

Chương 1268 Yếu ớt

Khóe miệng của Phi Nguyệt khẽ nhếch lên, “Không hổ danh là nguời cha yêu dấu của ta, quả nhiên ngươi là người hiểu ta nhất, ngươi chính là vật thí nghiệm tốt nhất mà ta đã mong chờ từ lâu, cho dù là người may mắn từ thời xa xưa cũng không chất lượng bằng ngươi, chỉ mong ngươi có thể mang lại bất ngờ cho ta.”

Vẻ mặt của Borrow đã khôi phục lại sự lạnh lùng, không chứa đựng bất kỳ cảm xúc nào, nói: “Nếu như ngươi cảm thấy có thể khống chế được ta sau khi thành Thần, thì ta cũng không ngại trở thành vị Thần đầu tiên của thế giới mới này!”

Phi Nguyệt nhoẻn miệng cười, hàm răng trắng bóng nhìn qua có hơi lạnh lẽo, “Cha yêu của ta, ngươi sẽ trở thành Thần, đây là lý tưởng của ngươi, bất kể như thế nào, ta cũng sẽ giúp ngươi thực hiện, còn về hiện giờ, tàn chi của ngươi hình như không còn muốn giãy dụa nữa rồi.”

Nói dứt lời, tàn chi và máu thịt chậm rãi chuyển động hội tụ lại, chống đất đứng lên, hướng về phía sau lưng của Phi Nguyệt mà đánh tới.

Phù!

Phi Nguyệt không quay đầu lại, nhưng sau lưng bất chợt có một ngọn lửa thổi quét ra ngoài, biến thành bàn tay lửa khổng lồ, hướng về phía tay chân bị cụt cũng biến thành hình mũi khoan thịt sắc nhọn mà đánh, âm thanh chi chi vang lên, bàn tay rực lửa giống như thật vậy, đánh bay phần tay chân bị cụt của Borrow, nhưng khi mấy cây thịt bén nhọn vừa đâm vào trong lòng bàn tay, chì là vừa mới vào trong đã bị bắn ra ngoài.

Vốn là phần tay chân bị cụt vết thương chồng chất cũng trở nên cháy đen, khối thịt bén nhọn bị bắn ra cũng tản ra hương vị thịt nướng.

Khuôn mặt Phi Nguyệt nhiễm ý cười: “Không hổ là đã từng là Vương giả, tuy rằng đã bóp chết ý thức của Cực Băng Trùng Vương, nhưng thân thể vẫn tiến hóa đến cấp Vương giả, sức sống như vậy, hầu như có thể so sánh với ‘bọn họ’.”

Sắc mặt lạnh nhạt của Borrow đã thay đổi, hắn đột nhiên há mồm, đầu lưỡi nhảy ra giống như rắn độc, kéo ra cực kỳ dài, nhào đến khuôn mặt của Phi Nguyệt trong nháy mắt. Nhưng dường như Phi Nguyệt đã sớm chuẩn bị, khi đầu lưỡi dài màu đỏ liếm tới đây, ngọn lửa cuồn cuộn trên người nàng lập tức hóa thành bốn năm bàn tay tinh tế, nhanh chóng nắm chặt chiếc lưỡi dài, ngọn lửa này giống hệt như thật, nắm chiếc lưỡi dài thật chặt, âm thanh xèo xèo cháy bỏng vang lên, ngọn lửa men theo lưỡi dài tràn qua đây.

Borrow phát ra kêu thảm thiết, hung hăng cắn răng, cắn đứt đầu lưỡi, máu tươi tràn ra khỏi khóe miệng.

Bàn tay lửa cháy tùy ý ném phần lưỡi bị đứt đoạn sang một bên, Phi Nguyệt lẳng lặng nhìn Borrow, từ trên cao nhìn xuống, phảng phất giống như nữ vương khống chế sinh tử, nàng hờ hững nói: “Nhiều năm sống chung như vậy, thủ đoạn của ngươi vẫn không có tiến bộ.”

Borrow chăm chú nhìn nàng, chậm rãi hít một hơi thật sâu, đột nhiên trên mặt lộ ra tươi cười giải thoát: “Ta biết, ngươi sẽ không làm ta thất vọng, ngươi đã không còn cần ta bảo vệ, hy vọng ngươi… Có thể sống sót thật tốt.”

Phi Nguyệt hơi nhướng mày: “Có ý gì?”

Khuôn mặt Borrow nhiễm ý cười, trong mắt chỉ còn lại vẻ hiền từ, không hề có chút đau khổ và khí thế lạnh lùng nào.

Phi Nguyệt khẽ nhíu mày, đột nhiên khóe miệng hơi nhếch lên: “Ngươi muốn nói, ngươi làm như vậy, chỉ là dùng tình cảm sâu đậm để bồi dưỡng ta sao?”

Borrow ôn nhu mà nhìn nàng: “Ta đã sớm biết, nàng không trở về được nữa, tuy rằng ngươi không phải nàng, nhưng ngươi có dáng vẻ của nàng, gen của tất cả các ngươi đều lấy ra từ trên người nàng, nói cách khác, thân thể của ngươi là của nàng, ít nhất là như vậy, cũng đủ rồi, bảo vệ thân thể này thật tốt, như vậy… Tâm nguyện của ta cũng coi như là hoàn thành.”

Phi Nguyệt lâm vào trầm mặc.

Trong mắt Borrow tràn ngập từ ái, nhẹ giọng nói: “Đừng khổ sở, sau này thân thể của ta vẫn sẽ ở bên cạnh ngươi, chỉ cần như thế này, ta cũng đã mãn nguyện.”

Phi Nguyệt vẫn trầm mặc như cũ. Borrow cũng chỉ là dịu dàng nhìn nàng, không hề mở miệng, giống như nhìn một đứa trẻ rốt cuộc đã trưởng thành, có hoài niệm, có cảm khái, có tình cảm, cũng có yêu thương dịu dàng.

Một lúc lâu sau, Phi Nguyệt hơi ngẩng đầu, giống như tỉnh lại từ trong trạng thái trầm mặc, nhìn thấy biểu cảm của Borrow, nàng hơi cắn môi, trên mặt cũng có chút do dự và rối rắm, chờ đến khi Borrow vừa định mở miệng, biểu cảm này bỗng nhiên biến mất, nàng nở một nụ cười nhạt, nhìn thấy Borrow đang nao nao.

“Đây là biểu cảm ngươi muốn nhìn thấy sao?” Phi Nguyệt mỉm cười nhìn hắn.

Khuôn mặt Borrow hơi biến sắc: “Cái gì?”

“Lời nói tình cảm như vậy, là muốn ta mềm lòng sao?” Phi Nguyệt nhẹ nhàng cười: “Đây là câu chuyện xưa vĩ đại cỡ nào chứ, sắm vai làm người xấu, trả giá tất cả, cuối cùng lại chết trong tay người thương, việc này thật sự có thể khiến ta cảm động, dù sao trong trí nhớ của ta vẫn có ký ức của nàng, đáng tiếc, ký ức của nàng đối với ta chỉ là một đoạn ngắn, những gì ngươi biết về ma ngân ‘kẻ Tạo Mộng’, chung quy cũng chỉ là mặt ngoài, làm sao có thể hiểu bằng người sử dụng ma ngân là ta?”

Borrow ngơ ngẩn, sắc mặt trở nên khó coi: “Ngươi xóa ký ức của nàng?”

“Đương nhiên không rồi.” Phi Nguyệt khóe miệng mỉm cười: “Trong đoạn trí nhớ này tràn ngập tình yêu dành cho ngươi, tuy rằng không ảnh hưởng đến ý thức chủ quan của ta, nhưng thật sự vẫn tạo ra một ít ảnh hưởng đối với ta, cho nên ta luyến tiếc, không có xóa bỏ, hơn nữa ta biết, điều ta luyến tiếc chính là ký ức bị tình cảm ảnh hưởng, những ta vẫn không làm như vậy, có khi biết được không đại biểu là có thể làm được, đây đại khái chính là tình cảm.”