← Quay lại trang sách

Chương 1273 Rời khỏi (2)

Nghĩ đến thiết bị định vị được giấu trên người trên bộ đội biên phòng của Đế quốc Thần La, Đỗ Địch An càng cảm thấy hẳn là như vậy, trên người hắn và Phi Nguyệt chắc chắn có một người bị Borow đặt thiết bị định vị, có lẽ là trong cơ thể hai người đều có!

Vòng Urani!

Đỗ Địch An lập tức nghĩ đến đồ vật dưới cổ của mình, trên dưới toàn thân, chỗ duy nhất có thể giấu thiết bị định vị này, dường như chính là bên trong vòng Urani, dù sao xương cốt huyết nhục và những nơi khác trong cơ thể hắn, đều đã bị hắn dùng thấu thị kiểm tra qua, tất cả bình thường.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn bỗng nhiên nổi lên khí lạnh nhè nhẹ, Borow có thiết bị định vị của bọn họ, lại chờ cho đến hôm nay mới xuất hiện, hơn nữa vẫn lấy hình tượng mười hai cánh, chứng minh chẳng những hắn trốn thoát được sự vây quét tiêu diệt của Tam Vương, hơn nữa còn bị thương không nặng.

Đối phương hẳn đã sớm có năng lực đuổi theo bọn họ, chỉ là trước sau vẫn âm thầm đi theo, có lẽ, đối phương biến bọn họ trở thành mồi câu, muốn ngồi làm ngư ông câu cá hưởng lợi!

“Ba vị Vương giả bao vây diệt trừ cũng không chết, quả nhiên đã xem thường hắn…” Ngón tay tay Đỗ Địch An hơi nắm chặt, nhìn chằm chằm Samba nói: “Ngươi vừa mới nói, người nọ chưa hề ra ngoài? Người ra ngoài triệu tập các ngươi chính là Phi Nguyệt? Ngươi chắc chắn là nàng sao?”

Samba bị Đỗ Địch An nhìn đến nỗi hơi căng thẳng, ngơ ngác nói: “Ta, ta cũng chỉ nghe nói, nhưng ta thật sự không thấy cao thủ mà bọn họ nói, người triệu tập chúng ta làm thực nghiệm thật sự là Phi Nguyệt, lẽ, lẽ nào người nọ là bạn của thầy sao?”

Đỗ Địch An cảm nhận được hắn đang căng thẳng, biết bản thân trong lúc vô tình đã tản mát ra sát khí dọa sợ hắn, trong lòng có một tia xin lỗi, biểu cảm lại khôi phục bình tĩnh lần nữa, nói: “Đã từng là kẻ địch, nhưng hiện tại, có lẽ cũng có thể xem như bạn, mặc kệ như thế nào, tránh càng xa càng tốt. Nhưng ngươi thật sự chắc chắn là Phi Nguyệt triệu tập các ngươi làm thực nghiệm? Ngươi không hề nhìn lầm?”

Samba nhẹ nhàng thở ra, cười khổ nói: “Thầy, cái này ta có thể bảo đảm, cực kỳ chính xác, là Phi Nguyệt triệu tập chúng ta, tuy rằng ta chưa từng gần gũi nói chuyện với nàng, nhưng ta sẽ không nhìn nhầm hình dáng của nàng.”

Đỗ Địch An nhíu mày: “Sao có thể?”

Hắn không nghĩ ra, dựa vào mức độ cẩn thận của Borow, sao có thể không hề đề phòng mà đã hiện thân? Hắn có thể thoát ra từ trong tay Tam vương, chắc chắn bản thân là một Vương giả xuất sắc, so với Vương giả cùng cấp còn mạnh hơn, thực lực như vậy, cho dù là trạng thái bị thương, cũng đủ để giết chết Phi Nguyệt, hơn nữa cũng không khác nghiền chết một con kiến là bao, nhưng hiện tại Borow lại biến mất, người ở lại là Phi Nguyệt.

Đám người Neuss và Macon hai mặt nhìn nhau, cảm thấy có hơi kỳ quái, âm thanh Neuss cực nhẹ hỏi: “Thiếu gia, chẳng lẽ người này rất mạnh sao, còn lợi hại hơn người phụ nữ tên là Phi Nguyệt kia?”

Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu: “Chắc là hắn cũng xem như cao thủ số một số hai trong nhân loại, cho dù có hàng ngàn Tường Chủ vây công hắn, cũng sẽ bị diệt sát dễ dàng, không khác gì bóp chết một mảnh sâu.”

Đồng tử mấy người Neuss co rút lại, trợn mắt há hốc mồm, trong cảm nhận của bọn họ, Tường Chủ đã mạnh mẽ như ma quỷ, nhưng ở trước mặt người nọ lại nhỏ yếu như vậy sao? Tường Chủ vẫn chưa phải là nhân vật đứng đấu trên đỉnh kim tự tháp của nhân loại?

“Chẳng lẽ là đầu hàng Phi Nguyệt, lại lần nữa còn làm việc cho hắn?” Đỗ Địch An giống như đang suy tư cái gì, cảm giác chỗ này nhất định sót lại chuyện không biết, mặc kệ nghĩ như thế nào đều cảm giác không đúng, hắn lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, mà là nói với Neuss: “Tình huống nơi này còn nguy hiểm hơn so với tưởng tượng của ta, chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi, các ngươi lập tức thu dọn, triệu tập những người các ngươi tin cậy nhất đến đây cùng đi đi.”

Mọi người liếc nhìn nhau, có chút do dự, nơi này là cố hương của bọn họ, cho dù sinh tồn không dễ dàng, nhưng ở trong lòng bọn họ, ngoài Tường là một thế giới xa lạ, đen tối, ma vật nguy hiểm đầy rẫy, không nhìn thấy hy vọng.

“Địch An, chúng ta nhất định phải rời khỏi nơi này sao?” Người lên tiếng chính là Macon, ánh mắt hắn trầm tĩnh, không hề sợ hãi, cũng không mê mang, chỉ là nhìn chăm chú Đỗ Địch An: “Có cách nào khác hay không? Ví dụ như mai danh ẩn tích giống như lúc trước, thay đổi thông tin thân phận, ẩn cư ở chỗ này, Sylvia rộng lớn như vậy, chúng ta ở trong mảnh đất hoang dã gần Tường Lớn, cho dù nàng dán đầy lệnh truy nã, cũng chưa chắc có thể tìm được chúng ta.”

Đỗ Địch An nhìn ánh mắt của hắn, lập tức hiểu được ý đồ của hắn, hắn không phải là sợ chết, mà là hy vọng có một cách giải quyết ổn thỏa hơn.

“Quá nguy hiểm.” Đỗ Địch An thở dài: “Tuy Sylvia rộng lớn, nhưng nếu nàng thật sự muốn tìm, cũng sẽ dễ dàng tìm được dấu vết chúng ta để lại, chỉ cần tìm được một người trong số chúng ta, hoặc là người có liên hệ, thông qua đọc ký ức là có thể đoán ra vị trí của chúng ta và những người khác, chỉ khi hoàn toàn rời xa mới là an toàn nhất.”