← Quay lại trang sách

Chương 1276 1001

Sau khi đến được cứ điểm hoàng kim của biên cương, Neuss để tâm phúc kéo vang đạn tín hiệu trước, chỉ thấy trên cứ điểm lập tức bay lên một làn khói mù màu vàng, khi một đám người cưỡi ngựa đến, cửa thành dưới cứ điểm đã mở ra.

Ra khỏi cứ điểm hoàng kim, là rìa hoang dã ngoài cùng, cỏ dại mọc um tùm, có thể nhìn thấy dã thú hung ác ẩn hiện khắp nơi.

Với thực lực của đám người Neuss, dĩ nhiên không cần lo lắng về những biến dị thú cấp thấp này, không bao lâu, đã đến trước Tường Lớn nguy nga. Ở con đường những người săn bắn qua lại bên dưới Tường Lớn, hai đội kị sĩ người mặc áo giáp sắt Giáo Đình Quang Minh đứng ở chỗ này, đợi sau khi đám người Đỗ Địch An và Neuss đến gần, bỗng nhiên hành lễ, sau đó mở con đường đi lại của thợ săn ra.

Đỗ Địch An nhìn thấy là người của mình, thu cánh ma lại, đi sâu vào trong con đường nối.

Đám người Neuss và Patton lần lượt nhảy xuống Lang Mã, dắt Lang Mã của chính mình nối đuôi nhau đi vào.

Chậm rãi bước qua con đường nối u ám, lúc đi ra một lần nữa, đã ở bên ngoài Tường Lớn, mùi hương trong không khí gần như cũng trở nên khác biệt vô cùng, đem theo vị tươi mát cùng với sát khí của máu tanh.

“Thiếu gia, khu chín ở phía trước có cứ điểm của chúng ta, có cần đến nơi đó nghỉ chân tạm thời không? Neuss hỏi Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An gật đầu, “Được, ngươi dẫn đường.”

Neuss ngay lập tức quay người ngồi lên Lang Mã, tiên phong cưỡi về phía trước.

Patton cùng một đám tâm phúc theo sát phía sau, Đỗ Địch An mở cánh ma ra bay trong vùng trời thấp, đi theo ở phía sau.

Dọc đường gặp phải hai xác sống lắc lư đến vùng lân cận Tường Lớn, bị Neuss tiện tay rút kiếm chém chết, nửa giờ sau, đám người đã đến khu chín mà Neuss nói, nơi này đã bị quét sạch, trên đường phố, thi thể nằm ngang dọc tứ tung, dường như đều là xác sống, đại đa số hoặc là đầu bị chém đứt, hoặc là trán bị đồ vật sắc bén đâm thủng, ngoài ra còn có một số thi thể ma vật đầy những lông tóc màu đen, đã chết đi nhiều giờ, máu thịt đang thối rữa, toả ra mùi khó chịu khiến người khác buồn nôn.

Cứ điểm mà Neuss nói đến là một mảng kiến trúc khổng lồ giữ gìn khá hoàn chỉnh, dường như là cao ốc của công ty nào đó thời đại trước, kính trên tòa nhà đã vỡ vụn không ít, còn lại bụi mù phủ kín, nhưng dưới ánh mặt trời vẫn phản xạ lại những tia sáng chói mắt.

Bên ngoài tòa nhà hàng chục hàng trăm thi thể chất đống, từ lâu đã phân hủy thành đống lớn xương trắng, nhìn từ vị trí và tư thế thi thể ngã xuống, dường như là công nhân chen lấn xô đẩy chạy ra từ trong tòa nhà.

Vèo!

Một bóng người đột nhiên nhảy xuống từ một cửa sổ vỡ nát của tầng bốn toà nhà, rơi vào ngay phía trước mặt Neuss, là một thanh niên áo đen, sau khi rơi xuống quỳ một gối xuống, tỏ rõ vẻ cung kính, “Thuộc hạ tham kiến Hắc Nha đại nhân!”

Hắc Nha là biệt hiệu của Neuss ở giáo đình Hắc Ám, nghe đồn Hắc Nha là con chim đậu lại trên vai Ma Vương, mỗi khi Ma Vương tỉnh lại, Hắc Nha đi vòng quanh thế gian, đem đến tai hoạ và đau khổ cho thế gian.

Vẻ mặt của Neuss lạnh nhạt, đáp: “Có người đến khu chín sao?”

“Khởi bẩm đại nhân, hai mươi bốn ngày trước có một tiểu đội săn bắn đi qua, nhưng không dừng lại, có lẽ là trong lúc chấp hành nhiệm vụ đi ngang qua nơi này.”

Thanh niên áo đen cung kính đáp.

Neuss khẽ gật đầu, “Chuẩn bị một chút, chúng ta phải dừng chân ở nơi này, phải chọn ra một căn phòng lớn.”

“Vâng, đại nhân.” Thanh niên áo đen cung kính gật đầu.

Lúc này, ba chiếc bóng đen lấp loé, xuất hiện ở một toà nhà to lớn, nhìn thấy trong đám người của Neuss mà thanh niên áo đen dẫn đường tới, lập tức lên trước hành lễ. Tất cả bọn họ đều mặc trang phục chế tạo giống nhau, giống như một đội bộ đội đặc thù.

Đỗ Địch An hơi kinh ngạc, hắn nhìn ra thực lực của mấy người này, lại còn đều là người khai hoang. Nhân vật như thế này, ở trong thành đều tính là cao thủ tuyến một, lại đóng giữ tại khu chín đã bị thợ săn quét sạch?

Trong mắt hắn loé lên ánh vàng, rất mau,tình hình trong toà nhà lớn hiện lên trong mắt, hắn nhìn đến ngây người, sau đó chợt bừng tỉnh, nhìn về phía Neuss đang lóe lên một tia tán thưởng trong ánh mắt.

“Thiếu gia, khu chín này là một trong những cứ điểm ngoài thành của chúng ta.” Neuss cố tình bước chân chậm lại, thấp giọng nói với người đi bên cạnh Đỗ Địch An: “Lúc trước từng nghe ngươi nhắc qua, khai phá ra một chỗ ẩn nấp mới ở ngoài thành, lúc ngươi rời đi, ta lo rằng trong thành xảy ra biến cố, đành âm thầm tạo ra vài vài nơi trú ẩn, nếu như mà trong thành không trụ nổi, cũng có thể trú chân tại nơi này.”

“Thông minh.” Đỗ Địch An mỉm cười nói.

Neuss khẽ cười, “Đều là chủ ý của ngươi, thiếu gia.”

Thanh niên áo đen dẫn đường phía trước và ba người cúi đầu hành lễ nhìn thấy bộ dạng của Neuss, không nhịn được mà khẽ liếc nhìn, bọn họ cũng không quen biết Đỗ Địch An, bọn họ đều là những người Neuss cứu ra từ trong gian khổ, bọn họ biết rõ năng lượng của Neuss lớn đến nhường nào, không ngờ rằng hắn cũng sẽ có lúc khiêm tốn như thế này.

“Mời.” Thanh niên áo đen đẩy một tảng đá đổ ra, phía sau lại là một cánh cửa, phía sau cửa là một cây cầu thang u ám, thông xuống lòng đất.