← Quay lại trang sách

Chương 1275 Biến hóa (2)

Đỗ Địch An hơi giơ tay, kích hoạt lưỡi dao trên người, lơ đãng vẽ ra từng dấu vết trên mặt đất, hắn có hơi kinh ngạc nhìn thân thể của mình, ma thân kẻ Tách Rời này rất khác với lúc trước, đầu tiên là ma hóa hoàn toàn hơn, khuôn mặt ở phía trước vẫn còn duy trì hình dáng của con người, hiện giờ lại bị đồ vật giống như lưỡi dao và khôi giáp màu đen bao trùm, không thể nào phân rõ, thậm chí nếu đảo ngược lại là thân thể hắn, thì người khác cũng sẽ không nhận ra đây là đầu của hắn.

Ngoài ra, chỗ khớp xương của ma thân cũng có màu vàng sẫm xen vào, là một loại vật chất kỳ quái, vô cùng cứng rắn, hoàn mỹ bảo vệ khuyết điểm của ma thân kẻ Tách Rời, phòng ngự chỗ yếu.

Hơn nữa, quá trình lần này tiến vào ma thân cũng khác biệt, lúc trước khi hắn kích phát sức mạnh ma ngân, kích thích ma ngân, lại phối hợp với năng lượng bên trong máy Săn Ma, mới tiến vào ma thân hoàn toàn, hiện giờ lại là cảm giác vừa động ý nghĩ, trong cơ thể lập tức có năng lượng lan tràn ra ngoài, hình thành thân thể ma thân, sau đó trong thân thể truyền đến những cảm giác rõ ràng, thần kinh nối liền chặt chẽ, khống chế tự nhiên.

Loại cảm giác này, giống như sức mạnh ma ngân và thân thể của hắn hoàn toàn hợp thành một thể, không cần ma ngân làm môi giới, hoặc là nói, thân thể của hắn đã biến thành ma ngân thật lớn!

Thành thạo khống chế ma thân, hoạt động một lát, sau đó Đỗ Địch An thu lại ma thân, chỉ lộ ra cánh Cát Liệt trên người, đập cánh bay lên, vèo một tiếng, tạo nên gió lớn, trong nháy mắt bay lên trời cao mấy trăm thước, hóa thành một đường đen, lập tức bay đến nơi xa.

Hắn cảm giác bản thân bay không nhanh, nhưng đường phố và phòng ốc dưới chân lại nhanh chóng lùi lại, bao gồm cả gió mạnh đánh tới trước mặt, cũng quát ra âm thanh vù vù, hầu như không thể nghe rõ âm thanh khác.

Mấy phút sau, hắn đã thấy Tường Than Thở, lập tức thu độ cao của bản thân bay qua đó.

Sau khi bay lên cao mấy ngàn mét, lướt qua Tường Than Thở, hắn đi thẳng xuống, tiến vào khu vực không trung bên ngoài Tường.

Khu vực ngoài Tường quen thuộc, cấu tạo quen thuộc, khu thương nghiệp và khu dân cư, phân chia khu dân nghèo, giống như hình hộp chữ nhật, bị ngăn cách thành ba không gian, có vẻ càng chen chúc, nhỏ bé hơn, đối lập với khu thổ địa trong Tường, khu ngoài Tường chỉ chiếm 20% diện tích của Sylvia.

Đỗ Địch An đáp xuống một chỗ yên lặng không có ai trong khu thương nghiệp, tiếp đất vững vàng, khiến bụi bặm trên mặt đất bay lên, vừa động ý nghĩ, cánh đã thu lại, truy tìm khí vị, đi tới tòa nhà sở thẩm phán ở phía trước.

Đây là chi nhánh của sở thẩm phán, lúc này có một đám ngựa nhỏ dừng lại ở trước cửa, trong đó có hai ngựa nhỏ vẫn còn người ngồi trên lưng.

Hai người thấy Đỗ Địch An, kinh ngạc một chút, vội vàng nhảy xuống Lang Mã chạy chậm tới đây.

“Thiếu gia, ngươi đã tới.”

“Bọn họ đâu?”

“Neuss đại nhân và Patton đại nhân đã vào trong rồi.”

Đỗ Địch An khẽ gật đầu, không ngờ cứ điểm thứ hai của bọn họ là sở thẩm phán ở khu vực ngoài Tường, chọn nơi này cũng không tệ, ai có thể nghĩ ra phía dưới sở thẩm phán thần thánh tượng trưng cho công chính, lại là nơi những giáo đồ tăm tối như bọn họ ẩn thân?

Ở nơi sáng nhất, sẽ không nhìn thấy bóng tối, bởi vì đã bị che khuất.

Trong mắt Đỗ Địch An chợt lóe tia sáng vàng, lập tức thấy rõ kiến trúc bí ẩn dưới lòng đất bên dưới sở thẩm phán, cũng thấy Neuss và Patton dẫn người tiến quân thần tốc, tìm được Kiawe trong kiến trúc dưới lòng đất.

Hiện tại Kiawe vẫn là đầu trọc như cũ, trên mặt lại có thêm hai vết sẹo, trong đó có một đường xẹt qua mũi, lúc này đang đi theo Neuss hội hợp.

“Vốn tưởng rằng là Vương giả trở về, không ngờ lại là xám xịt rời đi…” Đỗ Địch An dùng thấu thị nhìn những người bạn cũ trong kiến trúc dưới lòng đất, ánh mắt có một tia ảm đạm, lúc trước khi hắn rời đi, vốn tưởng rằng hoặc là tử vong, hoặc là quang vinh trở về, ai biết sẽ rơi vào đồng ruộng như vậy?

Đỗ Địch An thở dài, im lặng nhìn ra xa, không biết khi nào bản thân mới có thể nhà tản giống như mây trên bầu trời, tự do tự tại, không cần bôn ba.

Không bao lâu, Neuss mang theo Kiawe và một đám tâm phúc ra ngoài.

Kiawe đã sớm biết Đỗ Địch An trở lại rồi, cũng biết chuyện Đỗ Địch An bị bắt làm thực nghiệm trong vương cung, giờ phút này nhìn thấy Đỗ Địch An vẫn còn sống, hắn không nhịn được kinh ngạc đan xen vui mừng xông lên, cười to: “Ha ha, ta biết ngươi sẽ không dễ dàng chết như vậy!”

Neuss nhíu mày: “Nói chuyện gì kỳ vậy.”

Kiawe vỗ đầu một cái: “Đã quên đã quên, thiếu gia ngươi đừng trách.”

Đỗ Địch An xua tay nói: “Chuẩn bị ổn thỏa rồi thì xuất phát đi.”

“Vâng, thiếu gia.” Neuss cung kính gật đầu, xoay người nói với một đám tâm phúc sau lưng.

Ngay sau đó, đám tâm phúc đã vác ra không ít tay nải từ trong sở thẩm phán, cưỡi lên Lang Mã của từng người, chuẩn bị xuất phát bất cứ lúc nào.

“Đi.” Đỗ Địch An vươn cánh ma ngân trên lưng, bay lên trời, lập tức bay ra bên ngoài.

Đám người Neuss men theo con đường vắng lặng bước thẳng về phía trước, trên đường gần như không nhìn thấy người đi, con đường bọn họ đi sớm đã phái người đến trước phong tỏa, ở trong khi vực ngoài thành này, thế lực của hắn trải rộng khắp nơi, nói là một tay che trời cũng không hề quá đáng.