← Quay lại trang sách

Chương 1286 1005 (2)

Đỗ Địch An chú ý đến động tác của bọn họ, nhưng cũng không để tâm lắm, cho dù đối phương có là năm Vực Sâu thì hắn cũng có đủ tự tin để ứng phó, huống hồ gì trực giác lại nói cho hắn biết, không có khả năng đối phương đều là năm vị Vực Sâu, từ trước đến nay hắn chưa từng gặp một Tường Lớn nào có thể đào tạo ra nhiều vực sâu như vậy.

“Ngươi là Tường chủ à?” Cosmo nhìn chằm chằm vào Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An khẽ mỉm cười, “Đã từng thôi, nhưng ta không có hứng thú với việc trở thành một Tường chủ, ngươi không cần phải quá lo lắng, ta chỉ muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi, không có hứng thú với việc thống trị Tường Lớn của các ngươi, hy vọng các ngươi có thể dẫn đường cho ta.”

Cosmo nghe thấy khẩu khí của Đỗ Địch An lớn như vậy, trong lòng hơi tức giận, thậm chí còn muốn cười, nhưng hắn nhịn xuống, thấp giọng nói: “Tường Lớn của bọn ta không chào đón người ngoài đến, ta khuyên ngươi nên rời đi, tránh dẫn đến các cuộc chiến không cần thiết.”

Đỗ Địch An cau màu lại, khẽ thở dài: “Nói như vậy, ngươi không muốn dẫn đường cho ta sao?”

Cosmo rút đoản đao ma khí từ sau lưng, nhanh chóng hòa tan vào trong thân thể, toàn thân ma hóa, trong nháy mắt hắn biến thành một con thằn lằn khổng lồ, nhưng có điều khác biệt so với những con thằn lằn thông thường, toàn thân của hắn không phải là lớp da sần sùi, mà là từng cái vảy cứng, cánh tay hóa thành từng móng vuốt bén nhọn uốn cong, một khi bắt được kẻ thù thì có thể dễ dàng xé rách da thịt, ngoài ra, vảy trên người hắn có màu sắc vô cùng sặc sỡ, giống như là chứa cả kịch độc, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng mặt trời có màu sắc trông cực kỳ huyền ảo.

Móng tay của hắn móc nhẹ một cái đã rút được đồng hồ đang đeo trên cổ tay ra, sau đó ném cho một đồng bọn ở phía sau, con ngươi màu hổ phách nhìn chằm chằm vào Đỗ Địch An, toàn thân toát ra sát khí lạnh lẽo.

“Quả nhiên là Vực Sâu…” Đỗ Địch An cảm nhận được nguồn năng lượng nhiệt tràn đầy trong cơ thể của hắn, liếc mắt nhìn qua bốn người phía sau đã di chuyển ra khá xa, giống như đang sợ bị trận chiến ảnh hưởng đến, hiển nhiên đối phương không phải là kiêu ngạo mù quáng để cho một người xuất chiến, mà bọn họ biết cấp Vực Sâu đang chiến đấu thì bọn họ không có cách nào nhúng tay vào được, như vậy xem ra, đối phương chỉ có một vị Vực Sâu, hơn nữa cũng chỉ là một Hạ vị Vực Sâu.

Hắn cũng chẳng khuyên bảo nữa, toàn thân xuất hiện ngọn lửa, viên xương màu đỏ đặc trưng xuất hiện trên trán.

Cosmo thấy Đỗ Địch An cũng thi triển ra ma thân, đang định tấn công tới, đột nhiên đám đồng bọn ở phía sau truyền ra một tiếng kêu, trong lòng hắn chợt hẫng, lướt nhìn qua đám đồng bọn phía sau theo bản năng, hắn nhìn thấy thanh niên đang cầm đồng hồ há hốc mồm miệng, run rẩy nói: “Năng lượng sinh mệnh chín trăm bốn mươi ngàn… Một triệu…”

Ba người bên cạnh nghe được lời nói của thanh niên này cũng vội vàng tiến tới gần, khi nhìn thấy số liệu trên đồng hồ, bọn họ cũng ngây người cả ra.

“Hửm?” Đỗ Địch An nghe thấy mây người họ đang nói chuyện, thấy bộ dạng khiếp sợ của bọn họ, hắn có hơi khó hiểu, tuy nhiên hắn cũng không có dừng tay lại, hào quang trên trán chợt lóe lên, bất chợt có một chùm ánh sáng bắn ra.

Cosmo bị lời nói của đồng bọn phía sau làm cho ngẩn cả người, hắn kích động đến mức muốn đoạt lại đồng hồ đeo tay để tự mình có thể xem cho rõ, hơn một triệu năng lượng sinh mệnh? Sao có thể như thế được chứ! Khi suy nghĩ của hắn đang lơ đãng, đột nhiên, một thứ cảm giác nguy hiểm đang truyền đến gần, vảy toàn thân chợt nổi lên, trái tim đập thình thịch, cảm giác như bị một mũi tên lạnh lẽo xuyên qua trái tim, cơ thể bị cái dự cảm nguy hiểm này kích thích đến đổ mồ hôi lạnh cuồn cuộn.

Không đợi đến khi hắn kịp phản ứng, một luồng sáng trắng chợt xẹt qua trong con ngươi của hắn, sau một khắc, tất cả suy nghĩ dường như hoàn toàn ngừng lại, ý nghĩ duy nhất trong đầu hiện giờ, chính là nóng quá…

Rầm!

Cosmo ngã xuống đất, chùm sáng xuyên qua vầng trán của hắn, hắn giỏi che dấu, giỏi ngụy trang, năng lực chiến đấu cũng không tệ, nhưng năng lực phòng ngự lại là điểm yếu của hắn, hoàn toàn không thể so sánh với con rồng vảy xanh kia, cho dù là hộp sọ có cứng rắn cỡ nào cũng không thể ngăn được tia sáng của Đỗ Địch An chiếu vào, một chiêu giết chết.

Bốn người phía sau nhìn thấy, hồn vía bay tán loạn cả lên, há miệng thật to, một giây ngây người, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Vèo! Vèo! Vèo!

Ba tia sáng từ trên trán Đỗ Địch An bắn ra, viên xương màu đỏ đặc trưng này giống như bảo thạch, bên cạnh là hình thoi nhiều mặt, có thể đồng thời bắn ra tia sáng theo các hướng khác nhau, trong nháy mắt ba tia sáng bay ra, bất ngờ đánh thủng ba người đang chuẩn bị chạy trốn, tất cả đều trúng ngay đầu, trên mặt đất lại xuất hiện thêm ba thi thể nữa.

“Quả nhiên, mật độ ánh sáng có thể điều chỉnh được…” Đôi mắt Đỗ Địch An khẽ chớp, thông qua việc chiến đấu không ngừng, hắn ngày càng nắm chắc được tia sáng thái dương này, lúc trước, khi chiến đấu với con rồng vảy xanh, hắn đã sử dụng mật độ tối đa của tia thái dương, nếu như lực tấn công đạt đến mức tối đa, vậy thì chỉ cần bắn bốn tia đã đạt đến cực hạn của thân thể, nhưng nếu chỉnh mật độ của tia sáng thấp hơn một bậc thì số lượng tia sáng sẽ có thể tăng lên, đương nhiên lực tấn công tương ứng cũng sẽ giảm xuống.