Chương 1285 1005
Mùa thu.
Mưa phùn kéo dài.
Thành Polka nằm ở phía nam của Đế quốc, gần Hố Ma số sáu.
Giờ phút này phía bên ngoài Hố Ma số sáu, năm bóng người đang đứng ở đây, trong đó có hai người đang ôm một dụng cụ kỳ quái, trong tay một người đang ôm một cái hộp kim loại to cỡ máy ghi âm, bên ngoài nối liền với dây cáp điện, đầu dây bên kia buộc hai cái gì đó giống như kèn, người còn lại cầm lấy hai vật kim loại hình dạng như cái kèn này quét vào không khí xung quanh.
Khi cảm giác cảm nhận được gần ổn mới đem cái kèn kim loại thu vào.
Lúc này, một người khác từ dưới lòng đất lấy bùn thối nhét vào ống nghiệm trong suốt đang được đậy kín.
“Đi vào trong xem xem.” Một người trung niên đeo khẩu trang màu đen thấp giọng nói, khẩu trang của hắn đương nhiên không phải là khẩu trang chống bụi thông thường, trên đó còn có những cái lưới nhỏ chuyên phòng ngừa ma trùng ký sinh nhỏ bay ra khỏi không khí trong Hố Ma.
Khi mấy người đang chuẩn bị tiến lên phía trước, thì thân thể của người trung niên kia đột nhiên dừng lại, hắn đưa tay lên làm một động tác “Suỵt”, đồng thời nhìn lên cổ tay mình, ở đó có một chiếc đồng hồ kỳ lạ đang phát ra chấn động nhè nhẹ.
Ánh mắt hắn tỏ ra nghiêm trọng, nhanh chóng đẩy đồng hồ ra, chỉ thấy bên trên là một mảng lưới màu xanh đậm phía trên có rất nhiều điểm sáng đỏ đang tiến đến gần.
“Bầy thú?” Người trung niên nhướng mày, nhấn vào bên cạnh chiếc đồng hồ đeo tay, lưới điện được phóng lớn ra, một hàng số liệu nhảy lên, nhất thời hắn ngẩn ra, “Con người?”
Ngay sau đó, số liệu về sự sống của những chấm đỏ này được đưa lên đồng hồ.
Hắn nhìn chằm chằm một lúc, nhíu chặt mày lại, dương như đang do dự.
Một lúc sau, hắn quyết định nói với những người xung quanh: “Đi cùng ta.”
Vèo!
Đỗ Địch An đang bay giữa không trung, kim quang trong mắt lóe lên quét qua khu rừng rậm phía trước mặt, trong rừng rậm xuất hiện rất nhiều nguồn nhiệt, tất cả đều là những con ma vật nhỏ. Đột nhiên, ánh mắt của hắn xác định nhìn vào một chỗ trong đó.
“Dừng lại.” Đỗ Địch An giơ tay lên.
Đám người Neuss trên mặt đất thấy thế thì vội vàng dừng lại, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
“Ở đây đợi ta.” Đỗ Địch An nói một câu sau đó triển khai cánh Cát Liệt, chợt bay vút lao đi, nhanh như một ánh sáng cầu vồng!
Hô!
Cuồng phong bao trùm thổi ngọn cây đến cong cả lên.
Thân thể Đỗ Địch An nhanh chóng dừng lại trên không trung, lạnh lùng nhìn năm bóng dáng trong tán cây đang cẩn thận đi về phía trước, ánh mắt hắn lướt nhìn qua trang phục của bọn họ, trong mắt hiện lên một tia ôn ôn hòa.
Năm người cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bất ngờ nhìn thấy Đỗ Địch An xuất hiện giữa không trung.
“Năng lượng sinh mệnh tám mươi ngàn…” Người trung niên đeo khẩu trang dẫn đầu nhìn lướt qua số liệu phát trên đồng hồ, nét mặt chợt thay đổi, hắn nói với mấy người bên cạnh: “Năng lực cảm giác của đối phương rất mạnh, lúc trước hẳn là đã ẩn giấu đi lực lượng, chuẩn bị nghênh chiến!”
“Tám mươi ngàn sao?” Bốn người còn lại nhíu mày, sức chiến đấu này so với bọn họ cũng không hề thua kém.
Vèo!
Mấy người đang thấp giọng thì thầm, Đỗ Địch An bay vút đi, đáp xuống trước mặt của mấy người bọn họ, hắn cũng không cố ý che giấu, thông qua cảm ứng năng lượng nhiệt của Thái Dương Thú, hắn sớm đã đoán ra được thực lực của năm người này, tất cả đều là cấp nội hoang, cho dù đối phương có che giấu thực lực, về cơ bản cũng không kém bao nhiêu.
Năm người nhìn thấy Đỗ Địch An thoải mái xuất hiện trước mặt bọn họ, khóe miệng nhếch lên ý cười lạnh lẽo, biết Đỗ Địch An đang xem thường bọn họ, bọn họ được phái đến Hố Ma chấp hành nhiệm vụ, bởi vì ngoài năng lực cảm giác siêu mạnh ra, còn có cả năng lực ẩn giấu cực sâu.
Mấy người trao đổi ánh mắt, tính toán kế sách tiếp theo, Cosmo ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Đỗ Địch An đang từ từ hạ xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?”
Đỗ Địch An cũng không vội vàng tấn công, ánh mắt nhìn lướt qua dụng cụ mà hai người nọ đang ôm trong tay phía sau hắn, khóe miệng nở ra một nụ cười, nói: “Các ngươi là người ở trong Tường Lớn gần đây sao?”
Cosmo cũng đang đánh giá Đỗ Địch An, khi nhìn thấy khôi giáp tinh xảo trên người Đỗ Địch An, lông mày của hắn khẽ cau lại, bỗng nhiên cảm thấy mọi việc có hơi sai lệch so với dự đoán của mình, hắn trầm giọng nói: “Ngươi là người của những Tường Lớn khác?”
“Nói như vậy, các ngươi là người dân bên trong Tường Lớn.” Đỗ Địch An tự nhủ một câu, trên mặt nở ra một nụ cười, “Có thể dẫn đường cho ta không?”
Thấy Đỗ Địch An không để ý đến lời nói của mình, sắc mặt Cosmo trầm xuống, bàn tay lơ đãng đặt ở sau lưng, khẽ làm động tác ra dấu với người đồng hành sau lưng, lạnh lùng nói: “Ngươi là người Hành Tẩu Vực Sâu?”
“Ngươi cũng vậy à?” Đỗ Địch An kinh ngạc nhìn hắn, đối phương đoán ra được thực lực của hắn mà còn dám lộ ra vẻ mặt như thế, khả năng cao cũng là cao thủ ngang cấp, vốn hắn tưởng rằng năng lực ẩn giấu sinh mệnh của mình xem như đã rất mạnh rồi, thật không ngờ còn có thể gặp được người mạnh hơn.
Chú ý đến từ ngữ trong lời nói của Đỗ Địch An, sắc mặt bốn người phía sau Cosmo dần thay đổi, nhất thời hiểu được nguyên nhân tại sao Cosmo ngầm ra hiệu, bước chân lặng lẽ di chuyển về phía sau, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, kéo rộng khoảng cách với Cosmo.