← Quay lại trang sách

Chương 1292 Phượng Hoàng Lãnh chúa

Đỗ Địch An phất tay, “Không cần lo lắng, bọn họ mới thay ca không lâu, tạm thời sẽ không thay ca nữa, đợi đến lúc bọn họ thay ca, những thi thể đã bị hủy diệt gần như là hoàn toàn rồi, muốn tìm được dấu vết cũng khá là khó khăn.”

Pinder sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Lẽ nào ngoài đã thiêu những thi thể kia rồi nào?”

Đỗ Địch An tức giận liếc hắn một cái, thiêu xác chẳng phải đồng nghĩa với việc nói cho người khác biết đây là hành vi do người làm sao? Họ quay đầu lại nhìn Tường Lớn ở nơi xa, tình hình ở chỗ đó có vẽ như đã bình thường lại rồi, con Cự Sư đó có lẽ đã bị giết, hoặc là bị dọa bỏ chạy.

Giọt máu hắn nhỏ vào miệng nữ tử kia có lẽ lúc này đã bắt đầu phát huy tác dụng rồi, đợi đến khi thay ca vào sáng mai, có lẽ mấy cỗ thi thể và mấy tên hôn mê kia đã bị nàng gặm không còn lại gì, tuy rằng việc nữ tử này đột nhiên bị nhiễm bệnh trở thành xác sống có chút khó hiểu, nhưng chỉ chết có mấy tên thủ vệ thì chỉ là chuyện nhỏ, thông thường thì sẽ không truyền đến bên trên.

Còn về thủ vệ canh gác trong thành, còn chưa kịp nhìn rõ bọn họ đã bị đánh hôn mê, càng không nào biết được đã xảy ra chuyện gì, cho dù có người báo cáo, nhưng không có chứng cứ gì, cũng không thể tra ra được gì.

“Đi thôi, tìm một nơi dừng chân nghỉ ngơi.” Đỗ Địch An không muốn dừng lại chỗ này, nói với Pinder: “Nhanh chóng nghĩ cách giúp tất cả bọn ta có được thân phận hợp pháp, nhớ kỹ, ngươi cũng là người lẻn vào đấy.”

Trong lòng Pinder khẽ run, lập tức cười khổ, trên mặt thì vẫn là vẻ mặt cung kính, nói: “Đại nhân, ta sớm đã quyết tâm vào sinh ra tử với ngươi, chúng ta đứng trên cùng một chiếc thuyền, ta tuyệt đối sẽ không phản bội ngươi.”

“Dẫn đường đi.” Đỗ Địch An phất tay.

Tường Thần Polka không phân trong và ngoài Tường, Vương Đô nằm ngay chính giữa Tường Thần, cũng là vùng đất trung tâm, lãnh địa của tám Đại Lãnh chúa nằm ở tám hướng xung quanh Vương Đô, dưới trướng của mỗi Lãnh chúa là mười mấy tòa thành, mấy trăm thị trấn và vô số thôn làng.

Dưới sự dẫn đường của Pinder, đám người Đỗ Địch An đi tới một thôn ở vùng hẻo lánh, thôn này nằm gần vùng Hoang Dã, bên ngoài thôn làng dựng hàng rào cột sắc bén, dùng để ngăn chặn những con mãnh thú ở Hoang Nguyên Thượng chạy vào.

Trong thôn là những người dân bình thường, thanh niên trai tráng thì đều đã đi sang những nông trường ở thị trấn gần đó làm công, hoặc là đi buôn bán làm ăn nhỏ lẻ, những người còn lại ở trong thôn toàn là người già và trẻ em. Trong thôn có một tiệm rèn sắt, một khách sạn nhỏ và một tiệm tạp hóa nhỏ, mặc dù là giữa ban ngày thế nhưng chủ tiệm tạp hóa vẫn đang nằm trong nhà ngủ ngon lành, một năm cũng chẳng bán được bao nhiêu, chỉ đủ cơm no áo ấm.

Trên con đường nhỏ đất đá lộn xộn ở giữa thôn, có mấy con gà trống đang mổ mấy con giun len lỏi trong mấy khe nhỏ, sự xuất hiện của đám người Đỗ Địch An lập tức làm mấy con gà trống hoảng sợ chạy mất, một người phụ nữ tay ôm một cái thau chất đống quần áo dơ từ trong một căn nhà ven đường bước ra, chuẩn bị đi đến con sông nhỏ gần đấy giặt đồ, nàng nhìn thấy đám người Đỗ Địch An bước đi trong thôn, bước chân lập tức dừng lại, căng thẳng nhìn bọn họ.

Thân thể Pinder khẽ chuyển động, xuất hiện trước mặt nàng làm nàng sợ hết hồn, làm rơi mất cái thau trên tay.

Pinder dùng một tay đỡ được, cố gắng dùng nụ cười hòa nhã nhất hỏi: “Trưởng thôn ở đâu?”

Nàng trước giờ rất ít khi được nhìn thấy một người thanh niên anh tuấn như vậy, lại còn đứng gần như vậy, hơn nữa vừa nhìn là biết ngay là một người bất phàm, mặt nàng nóng lên, căng thẳng đến nỗi nói lắp bắp: “Trưởng, trưởng thôn ở trang viên phía trước, các, các ngươi tìm trưởng thôn có việc gì?”

“Đa tạ.” Pinder mỉm cười, thân thể lại dịch chuyển về vị trí cũ, cung kính nói với Đỗ Địch An: “Đại nhân, mời theo ta.”

Hắn đi trước dẫn đường, đi dọc theo đến cuối con đường đất đá lộn xộn thì nhìn thấy một cái trang viên có hàng rào vây xung quanh, gọi là trang viên, nhưng trên thực tế chỉ là một cái nhà gỗ trông vững chắc hơn những căn khác một chút, diện tích hàng rào vây lại không lớn, bên trong có nuôi một con chó và một lồng gà, chó thì bị xích, lúc này nó như cảm nhận được có người lạ, lập tức sủa inh ỏi, nhe răng trợn mắt.

Pinder lạnh lùng trừng nó một cái, sát khí tứ phương, con chó lập tức im bặt, hoảng sợ nhìn hắn, trốn vào một góc, không dám sủa nữa.

Lúc này, tiếng chó sủa làm kinh động đến người trong nhà, một ông già đầu tóc bạc trắng chống gậy bước ra, mặc bộ đồ vải đay thô ráp, trên cái túi áo trước ngực cài một cái kẹp kim loại cũ kỹ, trông cũng có vài phần khí chất. Hắn nhìn thấy Pinder đứng ở phía ngoài, cùng với đám người Đỗ Địch An ở phía sau, cực kỳ ngạc nhiên, đôi mắt mờ cũng phải mở lớn hơn để nhìn rõ, chỉ từ quần áo và khí chất trên người có thể nhìn ra ngay được đám người Đỗ Địch An là những người không tầm thường.

“Ngươi là trưởng thôn của thôn này?” Trên mặt Pinder không còn sự hòa nhã như khi nói chuyện với người phụ nữ lúc nãy nữa, mà lại bày ra dáng vẻ kiêu căng như bề trên nhìn xuống tôi tớ, nói: “Chúng ta là người trong quân đoàn Hồng Liên, đang cần một ít quần áo, ngươi lập tức đi chuẩn bị.”