Chương 1291 Lẻn vào (3)
Vù! Vù!
Neuss và Patton ở phía trước không cần đợi Đỗ Địch An nói, nhanh chóng xoay người chạy đi, mau chóng tập hợp bên người Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An hai tay bắt lấy bọn họ, nói với Pinder: “Rút!”
Bóng dáng hắn chuyển động một chút, mang theo Neuss và Patton biến mất trong bóng tối. Pinder thấy mình không có đãi ngộ này, miệng lưỡi cay đắng, nhưng không oán trách, vội vàng ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Lúc này, binh lính gác trên thành bị con ma vật Cự Sư làm cho kinh động, sau đó liền nhìn thấy một hàng nỏ mạnh mẽ bắn xuống phía dưới, theo quán tính rơi xuống, như những tia điện. Nhưng mà với độ cao ngàn mét của Tường Lớn, mặc dù cung tên của nỏ rất nhanh, nhưng tỉ lệ trúng đích thì lại không cao, những cung tên bắn xung quanh con Cự Sư, đầu tên thì lệch mười mấy mét.
Mặc dù thế, con Cự Sư vẫn bị chọc giận, nó xông về phía Tường Lớn không ngừng gào thét.
Đầu bên kia, Đỗ Địch An mang theo đám người Neuss và Patton trở lại nơi tập trung, đợi sau khi Pinder đuổi kịp, chào hỏi mọi người một tiếng, xung phong dẫn đường, nhanh chóng đi đến một thông đạo ở dưới thành.
Dựa vào thị giác mạnh mẽ, Đỗ Địch An từ xa đã nhìn bốn tên thủ vệ đang canh gác đường thông đạo ở dưới thành, tất cả đều là cấp Thập Hoang, lúc này bọn họ đều đang ngoảnh đầu nhìn về hướng tiếng gầm, hoàn toàn không chú ý đến tình hình ở phía trước.
Ngoài ra mấy tên thủ vệ này cũng di chuyển đến khu vực bên phải nhất trong phạm vi canh gác của bọn họ, tuy rằng vẫn ở trong phạm vi bọn họ tuần tra, nhưng rõ ràng đã xa lệch khỏi vị trí trung tâm.
Khi khoảng cách chỉ còn gần năm dặm, Đỗ Địch An chợt tăng tốc, khu vực ngoài thành này không có cỏ dại, đã được dọn dẹp sạch sẽ, sẽ không làm ảnh hưởng đến tầm mắt của thủ vệ, hắn chỉ có thể xông lên trước.
“Hửm?” Đột nhiên, một trong bốn tên thủ vệ tựa như cảm nhận được gì đó, giơ cổ tay lên, vẻ mặt khẽ thay đổi, “Có người đang đến gần đây!”
Lời của hắn ta vừa dứt, lập tức nhìn thấy một bóng đen nhanh như chớp xông tới, đồng tử hắn co lại.
Xẹt!
Một đường xạ tuyến bắn ra từ trán Đỗ Địch An, đâm xuyên cái tên đang định mở miệng gọi người này.
Ba tên thủ vệ còn lại nhanh chóng nhận ra, nhìn thấy tốc độ xông qua đây của Đỗ Địch An, bị dọa sợ đến nỗi không biết phải làm sao, nhanh quá, cảm giác này giống như phía trước là một con Cự Thú vậy, chỉ một giây sau mình sẽ lập tức bị xé thành trăm mảnh.
May mà mấy tên cũng được huấn luyện nghiêm chỉnh, ngơ ngác trong một giây lập tức hô cứu.
Xẹt!
Một đường Xạ Tuyến lại bắn ra, xuyên qua trán tên thủ vệ phản ứng lại đầu tiên đang chuẩn bị mở miệng gọi cứu.
Đồng thời vào lúc này, thân thể Đỗ Địch An cũng đã nhanh chóng ép sát tới, luồng gió mạnh mẽ mà hắn tạo ra tung hai tên còn lại lên.
Đỗ Địch An một chưởng đánh vào sau gáy một trong hai tên đó, tay còn lại thì bóp lấy cổ tên còn lại, dập tắt âm thanh trong cổ họng hắn.
Cái người vị Đỗ Địch An bóp lấy cổ vậy mà lại là con gái, da trắng như tuyết, trông thanh tú động lòng người, con người của nữ tử lúc này mở lớn, trên mặt ngập tràn sự hoảng sợ. Đỗ Địch An lạnh lùng nhìn nàng, cũng dùng một chưởng đánh ngất.
Đợi sau khi hai người hôn mê, Đỗ Địch An từ trong cái túi đeo ở thắt lưng của bọn họ lục được một cái bình kim loại, mở nắp bình ra, đổ ra một giọt máu tươi màu đen từ trong bình, nhỏ vào trong miệng của nữ tử, sau đó kéo bọn họ ra khỏi thông đạo mà bọn họ đang canh gác, xoay người nhìn qua, đám người Neuss và Pinder lợi dụng bóng đêm cũng nhanh chóng chạy qua, ai nấy đều đã bôi Lãnh Tinh Phấn, che giấu nguồn nhiệt, không bị phát hiện.
Đỗ Địch An lướt mắt nhìn đến cái đồng hồ trên cổ tay của tên thủ vệ bị hắn giết chết đầu tiên, cái đồng hồ này khá giống với cái hắn đoạt lấy lúc trước, nhưng trông giản dị hơn nhiều so với cái đồng hồ của hắn, hắn chạm chạm mấy cái, cảm thấy chương trình trong này quả nhiên đơn giản hơn nhiều, không kiểm tra được giá trị năng lượng sinh mệnh.
Lúc này, đám người Neuss đã đuổi kịp, nhanh chóng tiến vào trong thông đạo.
“Đại nhân, đây là...” Pinder nhìn thấy những thi thể dưới đất, vẻ mặt trở nên khó coi, thật ra cũng chẳng phải đau lòng cho người chết, mà là nếu như bị người tra ra, chắc chắn sẽ bị bại lộ, kế hoạch lúc trước coi như đắp chiếu để đó.
“Vào đi!” Đỗ Địch An không giải thích rõ ràng với hắn, chỉ nhỏ giọng nói.
Pinder thầm cười khổ, nhanh chóng chui vào trong thông đạo.
Ở phía bên kia thông đạo cũng có thủ vệ canh gác giống vậy, nhưng bọn họ hiển nhiên không ngờ tới thông đạo sẽ đột nhiên mở ra, đợi khi bọn họ phản ứng lại, chưa kịp xem xét rõ tình hình đã bị đánh hôn mê.
“Đi.” Đỗ Địch An đi phía trước dẫn đường, nhanh chóng tiến vào giữa vùng đồng hoang bao la mênh mông ở trong thành.
Sau khi đám người Neuss và Pinder đuổi kịp, bọn họ trong nháy mắt biến mất khỏi rừng rậm trong vùng đồng hoang.
Đợi đến khi đã cách Tường Lớn khá xa, Đỗ Địch An dừng lại, cảm nhận được lồng ngực có hơi đau, lúc nãy vì để ngăn lại tiếng hô cứu của mấy tên kia, hắn đã bạo phát toàn bộ sức mạnh xông lên, trái tim có chút không chịu được.
“Đại nhân, nếu như bọn họ nhìn thấy những thi thể kia...” Pinder mở miệng thở gấp, nhìn về phía Đỗ Địch An, trong lòng hắn hơi bất mãn, nhưng không dám nói rõ ràng ra.