← Quay lại trang sách

Chương 1295 Ứng tuyển

Tại chủ thành Phượng Hoàng, Pinder chỉ dựa vào huy chương của quân đoàn Hồng Liên thì rất khó vào thành mà phải đưa chứng minh thư và phí vào thành. Cũng may dọc đường hắn đã làm thân phận mới, tuy rằng là thôn dân bình thường nhưng vẫn có tư cách vào thành.

Sau khi vào thành Đỗ Địch An muốn đi tìm việc làm nên Pinder đã dẫn hắn đến hiệp hội tuyển dụng trong thành phố.

Hiệp hội tuyển dụng là một đại điện kiến trúc có diện tích cực lớn, trên quảng trường và trong đại điện đều chật cứng người, trên quảng trường có mười mấy chỗ ngồi là phòng tuyển dụng, trước mỗi chỗ ngồi đều đặt một con rồng dài, trong tay rất nhiều người tìm việc đang cầm lý lịch và chứng minh thư của mình xếp hàng chờ đợi.

Đỗ Địch An và Pinder chen chúc trong đại điện nhìn thấy bảng thông báo treo bên trên có rất nhiều ngành nghề đang tuyển dụng, bên trong có chút ồn ào. Đỗ Địch An cẩn thận nhìn tất cả các ngành nghề có tuyển dụng rồi khẽ nhíu mày.

Pinder thì thầm hỏi: “Đại nhân sao vậy, không có nghề ngươi thích sao?”

“Viện nghiên cứu ma vật ở đây của các ngươi tên là gì?” Đỗ Địch An thì thầm hỏi.

Pinder hơi giật mình, vội vàng thấp giọng nói: “Đại nhân muốn đến Viện nghiên cứu ma vật làm việc sao? Bọn họ không tuyển dụng ở chỗ này, nơi này chỉ tuyển dụng ngành nghề bình thường, nhân viên trong Viện nghiên cứu ma vật đều là tuyển trực tiếp từ trong Học viện nghiên cứu ma vật, muốn vào Học viện nghiên cứu ma vật cần có bộ não xuất sắc nhưng lại không yêu cầu quốc tịch, đại nhân có thể tiến vào Học viện nghiên cứu ma vật kiếm cái bằng tốt nghiệp rồi có thể đến Viện nghiên cứu ma vật tìm việc.”

“Bao lâu mới có được bằng tốt nghiệp?”

“Nhanh nhất cũng phải hai ba năm, bên trong có rất nhiều thứ phải học.”

“Quá chậm rồi.” Đỗ Địch An nghe xong lập tức bỏ đi ý nghĩ này trong đầu, ánh mắt tiếp tục tìm kiếm qua lại trong rất nhiều ngành nghề.

Pinder cũng đoán được Đỗ Địch An sẽ không vào học viện nghiên cứu ma vật học tập nên lúc này lẳng lặng bồi bên cạnh chờ hắn lựa chọn.

Chẳng bao lâu Đỗ Địch An đã tìm thấy ba ngành nghề theo thứ tự là người học piano, người làm vườn của gia tộc Stantine và đầu bếp của gia tộc Bern.

Ba nghề này có yêu cầu cao nhất, trong đó nghề piano là cao quý nhất, cho dù là trong hiệp hội tuyển dụng này thì học piano cũng coi như là ngành nghề nổi tiếng, một khi học thành công tương lai có lẽ có thể trở thành một nghệ sĩ piano, nếu như có thể tự mình viết ra một hai khúc nhạc hay được các quý tộc yêu thích thì sẽ có tài phú vô tận, địa vị siêu nhiên.

Rất nhiều quý tộc và những người giàu có đều muốn nhận được lời mời từ một bậc thầy piano nổi tiếng, có thể tưởng tượng được vị trí của nghệ sĩ piano cao như thế nào, đó chính là người làm nghệ sĩ.

Hai ngành nghề còn lại tương đối bình thường nhưng lại làm việc trong gia tộc lớn, tiền lương của người làm vườn và đầu bếp cũng cao hơn người bình thường rất nhiều mà yêu cầu đối với kỹ năng cũng rất hà khắc.

Sau khi Đỗ Địch An chọn xong lập tức xếp hàng ở cửa sổ bên cạnh để nhận thông tin tuyển dụng.

Sau khi xếp hàng đợi nữa tiếng, hắn đã nhận được tài liệu tuyển dụng của ba ngành nghề này, còn có địa chỉ bên trên.

“Đi thôi.” Đỗ Địch An không ứng tuyển mà trực tiếp xoay người rời đi.

Pinder nghi ngờ khó hiểu nhưng cũng đi theo, đi ra khỏi hiệp hội tuyển dụng hắn mới hỏi Đỗ Địch An: “Đại nhân, không phải ngươi muốn ứng tuyển sao?”

“Đi khảo sát trước đã.” Đỗ Địch An nói.

Thuận theo địa chỉ Đỗ Địch An tìm được nơi làm việc của học piano rất nhanh, đây là một khu phố náo nhiệt với dòng người dày đặc, có thể thấy xe ngựa quý tộc đang đỗ ven đường, xe cộ trang trí xa hoa còn có thị vệ chờ ở bên cạnh xe đợi chủ nhân dạo phố về.

Ở nơi tấc đất tấc vàng có một căn phòng piano rộng gần hai mươi mét, trên cửa treo thông báo tuyển dụng, nơi này không chỉ tuyển dụng học trò học piano mà còn có phục vụ, thị vệ và các chức vụ khác.

Đỗ Địch An cùng Pinder vừa đi tới cửa, thị vệ bên cạnh đã ra tay chặn hai người họ lại nhíu mày nói: “Hai vị tới nơi này có việc gì sao?”

Đỗ Địch An không trả lời, ánh mắt nhìn vào bên trong thấy trong phòng piano to bày không ít đàn piano, ngoài ra còn có khu nghỉ ngơi, bên trong là một vài quý tộc ăn mặc xinh đẹp, trên trang phục có huy chương gia tộc đặc thù, ngoài ra còn có khúc nhạc piano du dương bay ra từ bên trong thấm vào ruột gan.

“Quả nhiên là nghề có thể tiếp xúc với giới thượng lưu.” Đỗ Địch An nhìn mấy cái, trong lòng có tính toán, chuẩn bị xoay người rời đi.

Thị vệ ngăn cản bọn họ có chút không kiên nhẫn: “Không có việc gì thì mau rời đi, đừng cản đường, nơi này không phải là nơi thường dân các ngươi nên tới.”

Pinder nghe xong huyết khí dâng lên suýt nữa ra tay tát hắn một cái, hắn thân là át chủ bài trong quân đoàn Hồng Liên là chúa tể cao thượng, đi tới bất cứ nơi nào đều là ông lớn, chưa từng bị sỉ nhục và xem thường như thế, nhưng nghĩ đến thân phận của mình hiện tại hắn lại cắn răng chịu đựng, chỉ lạnh lùng nhìn thị vệ, trong mắt tràn đầy sát khí.

Thị vệ bị hắn nhìn chằm da đầu hơi tê dại có chút kinh ngạc.

Mà Đỗ Địch An đã xoay người rời đi, không giận dữ cũng không tức giận.

Pinder thấy vậy nhanh chóng đuổi theo, chờ đến đám đông trên đường phố mới hỏi Đỗ Địch An: “Đại nhân, ngươi không hài lòng nơi này sao?”

“Cũng được, đi xem thêm hai nơi khác.” Đỗ Địch An nói.