Chương 1296 Ứng tuyển (2)
Bọn họ thuê xe ngựa đi tới trước trang viên của gia tộc Stantine rất nhanh, đây cũng là một nơi hoàng kim, xung quanh đều là cửa hàng châu báu cùng với khách sạn lớn khí thế bất phàm, nhưng trên đường phố trước trang viên lại thưa thớt người, những người qua lại nơi này dường như đều có ý thức đi cách trang viên khá xa, thỉnh thoảng đi qua cánh cửa này bước chân cũng không kìm được mà tăng nhanh vài phần không dám dừng lại.
Trước trang viên gia tộc Stantine có hơn mười vị kỵ sĩ mặc áo giáp bạc đứng thẳng như nòng súng, khí thế lạnh thấu xương, trong mắt vô cảm giống như hàm chứa điện lạnh, mỗi khi có người đi ngang qua lập tức có cảm giác như kim đâm vào sau lưng cả người đều không được tự nhiên.
Ngoài ra bên cạnh những kỵ sĩ này còn dắt theo bốn con chó dữ, tất cả đều là chó đôi cao nữa người giống như chú ngựa nhỏ, lông đen toàn thân, răng nanh bén nhọn, dường như lúc nào cũng có thể nhào ra cắn nát cổ họng người đi đường!
Đỗ Địch An và Pinder xuống xe ngựa rồi đến trang viên, nhìn trang viên này có thể cảm nhận được một mảng khí tượng trang nghiêm, nhưng Đỗ Địch An dựa vào tầm nhìn siêu xa nhìn thấy bãi cỏ xanh tươi bên trong từ khe hở hàng rào sắt bên cạnh trang viên có không ít người làm vườn đang làm việc, còn có người giúp việc nữ mặc đồng phục màu trắng đang chời đùa cùng mấy đứa trẻ ở lối đi trang viên.
Ánh sáng trong mắt Đỗ Địch An lóe lên nhìn xuyên thấu tầng bức tường trong trang viên, mọi người đều hiển hiện trong tầm nhìn bao gồm mấy thủ vệ ở trạm gác ngầm.
“Một Chúa Tể, tám người khai hoang…” Ánh mắt Đỗ Địch An khẽ động, không ngờ thế lực của một gia tộc lại mạnh mẽ như vậy, thậm chí có thể phá vỡ toàn bộ Sylvia.
Suy nghĩ một lát hắn quay người rời đi.
“Đại nhân, gia tộc Stantine này là gia tộc át chủ bài của chủ thành Phượng Hoàng nhưng đã dần tụt dốc, sản nghiệp dưới trướng đã bị các gia tộc khác thâu tóm, mà nghe nói ba cô con gái đời này của gia tộc bọn họ rất có thiên phú, đã bái sư làm lĩnh chúa dưới trướng Phượng Hoàng, có lẽ qua mấy năm nữa gia tộc Stantine lại có thể hồi phục lại sự cường thịnh trước kia, thậm chí càng lớn mạnh hơn!” Pinder đi theo sau Đỗ Địch An giới thiệu cho hắn.
“Ngươi biết nhiều thật nhỉ.” Đỗ Địch An thản nhiên nói.
Pinder cười ha ha nói: “Dù sao ta cũng ở nơi này nên có chút hiểu những chuyện này.”
Đỗ Địch An cũng không nói nhiều, mướn xe ngựa lại đi về phía gia tộc Bern.
Gia tộc Bern ở một phía của chủ thành, đường xá khá xa nhưng cũng thuộc phía tây của chủ thành Phượng Hoàng, nếu không cũng sẽ không đưa tin tuyển dụng vào trong hiệp hội tuyển dụng.
Sau khi đến đích Đỗ Địch An phát hiện khí thế của gia tộc Bern yếu hơn gia tộc Stantine một chút, tường thành rất thấp lại không hùng vĩ, trên thanh song sắt cũng có chút gỉ rét lộ ra vẻ cũ kỹ, tường cỏ bên trong trang viên có không ít đã khô héo, trước cửa ra vào chủ có tám kỵ sĩ đứng canh nhưng trên người của mỗi một kỵ sĩ đều vác lấy một hoa văn mãng xà lớn, nuốt lấy lưỡi rắn khiến người ta khiếp sợ.
Nếu như nói bên ngoài trang viên gia tộc Stantine có không ít người qua lại vậy thì trước trang viên Bern lại trống không như tờ, ngay cả bóng dáng của một người cũng không thấy, thậm chí khắp cả con đường cũng có rất ít người qua lại.
“Đại nhân, tiếng xấu của gia tộc Bern rất nổi, hay bị tố cáo dính dáng chuyện ngược đãi trẻ em, với lại có không ít người thấy qua đệ tử gia tộc bọn họ ngược đãi trẻ em, nhưng khổ nỗi thế lực yếu thế nên không dám đối đầu với bọn họ.” Pinder nhìn trang viên gia tộc Bern trước mắt, trong mắt lộ ra sự khinh thường, mặc dù hắn hung ác đã giết qua không biết bao nhiêu người, nhưng vẫn rất ghét bỏ mấy kẻ có tâm lý lệch lạc đi ngược đãi trẻ em đó.
Lúc Pinder nói chuyện Đỗ Địch An cảm thấy ánh mắt của tám kỵ sĩ trước cửa nhìn về phía hai người họ, ánh mắt vô tình, nếu là người bình thường có lẽ sớm đã sợ sệt quay người vội vàng bỏ đi. Nhưng sắc mặt hắn bình tĩnh không thèm quan tâm, ánh mắt sáng lên đông thời thu tình hình bên trong trang viên gia tộc Bern cũng vào tầm mắt.
Quả nhiên số lượng thủ vệ bên trong trang viên cũng không bằng với gia tộc Stantine, nhưng số lượng cường giả gia tộc Bern lại mạnh hơn gia tộc Stantine, bên trong còn có một Chúa Tể, mười người khai hoang, ngoài ra còn có một hình bóng nội lực không có nhiệt lượng phát ra, toàn bộ bị áp chế nhưng lại ngồi trong phòng với một Chúa Tể khác dường như đang chơi cờ tướng.
Đương nhiên cờ tướng nơi này là cờ tướng quốc tế phương Tây, người ở bên trong khắp cả bức tường lớn giống với Sylvia phần lớn đều có gương mặt phương Tây.
“Hửm?” Bỗng nhiên ánh mắt Đỗ Địch An khẽ động, trong mắt hiện lên sự khác thường.
Rất nhanh ánh sáng trong mắt hắn biến mất: “Ứng tuyển ở đây đi.”
Pinder ngây ra, kinh ngạc nói: “Tại sao?”
Đỗ Địch An không giải thích chỉ đi đến trước cửa có tám kỵ sĩ đang đứng, cách bọn họ khoảng bảy tám mét, trên mặt lộ ra sắc mặt khẩn trương nói: “Ta, ta đến ứng tuyển làm đầu bếp, nơi này của các ngươi có tuyển đầu bếp không?”
Tám kỵ sĩ đó chau mày, một trong số họ lạnh lùng nói: “Nếu như muốn ứng tuyển thì đến hiệp hội ứng tuyển, bọn ta đã đã giao thư tuyển dụng ở nơi đó, không tiếp nhận phỏng vấn riêng.”