Chương 1300 Mê hoặc (2)
Cả ba ngạc nhiên nhìn Đỗ Địch An, không ngờ người thanh niên mặc quần áo vải đay này, lại là một đầu bếp cao cấp, cả ba nghe thấy lời Angela nói, đưa mắt nhìn nhau, hi hi mỉm cười cúi đầu rời đi.
Sau khi ba người rời đi, Angela đóng cửa phòng bếp lại, những bước chân đầy mê hoặc bước đến gần Đỗ Địch An, nhẹ nhàng đưa tay, nâng cằm của Đỗ Địch An lên, hai má trắng như tuyết hiện rõ vẻ xinh tươi, cô vươn đầu lưỡi gợi cảm ra liếm môi, “Đầu bếp tiên sinh, ngươi cũng đẹp trai quá đấy!”
Đỗ Địch An sững sờ, nhìn thấy khát vọng trong mắt nàng ta, ngón tay hắn hơi siết chặt, nhưng ngay sau đó đã thả ra, đỏ mặt lấy đầu ra, nói: “Angela tiểu thư, ngươi cứ nói đùa, cần nấu ta nấu món gì, để chứng minh tài nấu nướng của ta đây?”
Angela cười khúc khích, quay sang bên má của Đỗ Địch An, sáp lại gần Đỗ Địch An, phào hơi nhẹ, môi hai người gần như sắp chạm nhau, Đỗ Địch An còn có thể ngửi thấy mùi thơm nồng nặc từ cơ thể nàng, khiến người ta cảm thấy hưng phấn lạ thường, hắn khẽ lui về phía sau, miễn cưỡng cười nói: “Angela tiểu thư, hình như ngươi áp sát quá rồi.”
Angela nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng của Đỗ Địch An, mắt nàng ấy sáng rỡ, nàng dùng ngón tay nâng cằm Đỗ Địch An lên, nói bằng giọng nhớp nháp: “Món ăn chứng tỏ tài đầu bếp của ngươi, đang ở ngay trước mắt ngươi, ngươi không thử xem à?”
Đỗ Địch An trong lòng cười khổ nói: “Angela tiểu thư, nếu chúng ta không mau làm bánh điểm tâm, nhị tiểu thư có phải đợi lâu quá không?”
Phần thân trên của Angela đã dựa hết vào người Đỗ Địch An, mềm mại như không xương, thân thể lại ấm áp, ngón tay nàng gõ nhẹ vào ngực Đỗ Địch An, dí dỏm vô cùng, cám dỗ đến chết người, “Đầu bếp tiên sinh, chả lẽ ngươi không muốn sao? Người ta đã như thế này rồi, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu tâm ý của người ta sao, chẳng lẽ, ngươi không phải thích bị động sao?” Nói xong, ngẩng đầu nhìn Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An than thở trong lòng, ôm lấy thân thể cô, nói: “Đương nhiên là ta thích chủ động.”
Angela cảm thấy bị cánh tay của Đỗ Địch An kẹt lại, ánh mắt có chút mê mẩn, nói: “Người ta chính là thích người như thế này đây….” Lời nói chưa dứt hẳn, nàng đột nhiên dừng lại, đầu lắc lư một cái, ghé vào vai của Đỗ Địch An, cơ thể của nàng cũng đã mềm nhũn ra.
Đỗ Địch An nhẹ nhàng đặt người cô sang một bên, sắc mặt đã trở lại lãnh đạm, lạnh như băng vậy, xoay người vặn mở vòi nước trong bồn rửa bên bếp, rồi rửa tay của mình, sau khi rửa đi rửa lại liên tục vài lần, mới tắt vòi nước, đi nhìn xung quanh gian bếp dò xét, chỉ từ đây có thể thấy công nghệ của toàn bộ Tường Lớn Polka phổ biến rộng đến mức nào, để lấy nước ở Sylvia, cần phải được múc từ giếng.
Nhưng tại nơi đây, có thể sử dụng được các đường ống nước ở dưới lòng đất và máy bơm nước.
Đỗ Địch An mở tủ ra, tìm trong đó bột mì và một số nguyên liệu, vào bếp bắt đầu bắt tay vào làm việc.
Chẳng mấy chốc, từ trong lò nướng một chiếc bánh kiểu phương tây đã được hấp chín, hắn quay lại và đẩy mạnh mở cửa bếp ra, tủm tõm ba tiếng, ba bóng người bước vào, đó chính là ba đầu bếp trước đó.
Ba người vội vàng đứng dậy, ánh mắt nhanh chóng quét qua, liền nhìn thấy Angela dường như đã ngủ nằm trên mặt đất, có chút hơi kinh ngạc, sau đó mới hoàn hồn trở lại, ngại ngùng nói: “Xin, xin chào?”
Đỗ Địch An nhìn thấy ánh mắt của ba người, khẽ nhíu mày, trong lòng chợt nghĩ bản thân để sót chút gì đó, liền đứng trước mặt Angela hỏi: “Nhị tiểu thư thích loại bánh mùi vị gì nào?”
“Ngọt, vị ngọt.” Ba người vội trả lời.
Đỗ Địch An gật đầu, kéo cái cửa nhà bếp lại, thình một tiếng đóng lại.
Ngay lập tức, hắn quay lại và kéo cởi quần áo của Angela đang nằm trên sàn, khiến chúng trông thật nhếch nhác, sau đó hắn đứng dậy rửa tay, làm một chiếc bánh ngọt khác, lần này cho rất nhiều đường và mứt trái hoa quả vào, sau khi làm xong, đẩy cửa nhà bếp ra.
Ba người đầu bếp ngồi cách đó không xa, ghé đầu nhìn qua khe cửa, trước đó còn chưa nhìn kỹ, nhưng lúc này liền thấy quần áo của Angela rõ ràng đã bị sờ soạng qua, đường viền trắng như tuyết của ngực nàng lộ rõ, trông thật hấp dẫn.
Ba người chạy đến, quay sang Đỗ Địch An đưa ngón tay cái lên, “Người anh em, lợi hại quá.”
Đỗ Địch An nói: “Phòng của Nhị tiểu thư ở đâu, cái bánh này có cần ta đích thân đem đến đó không?”
“Đây là bánh ngọt của Nhị tiểu thư sao?” Ba người đều sửng sốt, một tên trung niên mày râu chuyển hướng ánh mắt, nhanh chóng nói: “Nhị tiểu thư sống ở phòng sáu trên lầu hai, ngươi có thể đem đến đó….”
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, bưng lấy chiếc bánh rời khỏi.
Lúc hắn rời khỏi nhà bếp chưa bao xa, đột nhiên nghe thấy ba người họ thỏ thẻ trò chuyện.
“Ê, sao ngươi để cho hắn đem bánh cho Nhị tiểu thư, bọn ta còn chưa thử qua, lỡ không ngon thì sao?”
“Tính khí của Nhị tiểu thư ngươi cũng biết rồi, nếu đồ ăn mà nàng ta không vừa ý, người anh em này thảm rồi.”
“Hai thằng bây ngốc thật, không nghe cô Angela nói sao, hắn là đầu bếp cao cấp, lại còn trẻ trung như vậy, Angela lại động lòng với thằng bám váy này, sau này hắn mà ở lại đây, nhà bếp này không phải do hắn quản sao? Đến lúc đó ba người chúng ta đều là thuộc hạ của hắn, còn nếu hắn bị đuổi đi, chúng ta mới có ngày tháng yên lành chứ.”