← Quay lại trang sách

Chương 1299 Mê hoặc

“Tới rồi.” Lúc này, tiếng của gã kỵ sĩ ở đằng trước vang lên.

Đỗ Địch An ngẩng đầu nhìn lên, bọn họ ven theo con đường đá vụn đi đến trước một tòa kiến trúc nguy nga, trên mặt đất đã phủ rất nhiều rêu, giống như cổ kỹ lâu năm không có trùng tu vậy, trên cửa là hoa văn một con dơi cực lớn, nhe nanh múa vuốt, đang nhếch mép, lộ ra chiếc răng nanh cực dài.

Hai kỵ sĩ mặt không cảm giác đang đứng gác ở cửa, sau khi nghe kỵ sĩ dẫn đường giải thích rõ xong, mở cửa cho hai người họ.

Bên trong cánh cửa tối đen như mực, luồng hơi lạnh lẽo phả vào mặt, khiến Đỗ Địch An cảm thấy nhiệt độ xung quanh có giảm xuống một vài độ, hắn từ bên cạnh nhìn sang, thấy rõ sắc mặt gã kỵ sĩ dẫn đường có chút cứng đờ và không tự nhiên, nhưng vẫn nhấc chân lên bước vào tiếp.

Trong tòa kiến trúc lạnh lẽo, ánh đèn mờ ảo, chỉ thắp có một ngọn đèn, dưới ánh sáng le lói cô đơn, có phần vắng lạnh.

Tầm nhìn của Đỗ Địch An không hề bị ảnh hưởng bởi bóng tối, hắn nhìn thấy một chiếc ngai trống ở bên trên tòa kiến trúc, bên cạnh những cột đá ở cả hai bên đều có một kỵ sĩ mặc áo giáp đen đứng, cơ thể và bóng tối gần như hòa nhập với nhau, rất khó để nhìn rõ, mà cơ thể đứng yên bất động, giống như một tượng điêu khắc trên đá.

Đúng lúc này, một thiếu nữ ăn mặc như hầu gái bước đi ra từ bóng tối, sắc mặt trắng bệch, có vẻ đẹp cho người ta cảm giác rung động lòng người, mỉm cười nói với kỵ sĩ dẫn đường: “Người này là ai vậy?”

Kỵ sĩ dẫn đường nhìn thấy nàng ta, vội vàng cúi đầu nói: “Đây là ứng cử viên do Hiệp hội tuyển mộ tiến cử, đến ứng cử đầu bếp.” Nói xong liền đưa giấy ứng tuyển của Đỗ Địch An.

Cô thiếu nữ không có đưa tay nhận lấy, chỉ đưa mắt quét qua, bèn khẽ gật đầu, “Đợi ở đây đi, ta đi gọi quản gia đến.”

Nói xong, cơ thể của nàng rời đi như lướt đi, bước đi yên lặng không chút thăng trầm.

Đỗ Địch An lại thấy, lòng bàn chân của nàng ta tiếp đất nhẹ nhàng, ngón chân tiếp đất đến lòng bàn chân, bộ pháp đi lại của cô rất quái dị, có những kỹ năng tốt trong đó.

Không bao lâu, người hầu gái diêm dúa này quay trở lại, theo sau một bóng người mặc lễ phục màu đen, đây là một người đàn ông trung niên, nước da trắng ngần, đôi mắt xanh đen, hốc mắt sâu lắng, sóng mũi cao thẳng, trên má rất có cảm giác lập thể, vô cùng đẹp trai.

Sắc mặt hắn ta lạnh lùng, liếc nhìn Đỗ Địch An một cái, nhìn anh ta một cái, cầm lấy giấy ứng tuyển của kỵ sĩ dẫn đường đưa cho, nhìn lướt qua hai lần, trong đó có ghi thông tin thân phận của Đỗ Địch An, hắn ta khẽ gật đầu, “Đầu bếp cao cấp à? lương của ta ở đây chỉ có hai mươi đồng bạc một tháng thôi, ngươi có đồng ý không?”

Sắc mặt Đỗ Địch An lộ vẻ thất vọng, chần chừ nói: “Có thể, có thể thêm chút nữa được không?”

Gã quản gia trung niên khẽ cau mày, suy tư một chút, rồi nói: “Nể tình ngươi là đầu bếp cao cấp, ta sẽ cộng thêm cho ngươi năm đồng bạc, ngươi đồng ý thì ở lại, nếu không thì rời đi.”

Đỗ Địch An do dự một lúc, cuối cùng lộ ra dáng vẻ kiên quyết, “Ta đồng ý.”

Gã quản gia trung niên hơi nhướng mày, có chút kinh ngạc, đôi mắt xanh đen hơi nheo lại, nhìn chằm chằm Đỗ Đich An, “Tại sao vậy? Với điều kiện của ngươi, chắc chắn có thể tìm được một nơi tốt hơn.”

“Ta đang cần tiền gấp.” Đỗ Địch An cúi đầu, dường như có điều gì đó khó mở miệng, dáng vẻ vô cùng gượng ép và căng thẳng.

Ánh mắt gã quản gia trung niên hiện lên sự kinh ngạc, bình tĩnh nói: “Nhưng mà nói trước, làm việc ở chỗ của ta, chí ít là phải làm đủ một năm, không được rời đi giữa chừng, nếu không, ngươi cũng biết được cái giá phải trả khi vi phạm hợp đồng rồi đấy, nhưng, nể tình ngươi cần tiền gấp, ta có thể ứng trước cho ngươi ba tháng lương, ngươi thấy thế nào.”

Đỗ Địch An ra vẻ hết sức vui mừng, rất cảm kích mà nhìn hắn, “Cảm ơn đại nhân!”

Gã quản gia cười hờ hững, nói với người hầu gái giúp việc bên cạnh: “Angela, đưa hắn ta vào bếp, nhân tiện xem thử tài nấu nướng của hắn, vừa lúc Nhị tiểu thư đói rồi, để hắn làm tí bánh và đưa qua đó…”

“Vâng, quản gia.” Cô hầu gái duyên dáng mỉm cười gật đầu, sau đó chớp mắt với Đỗ Địch An, tinh nghịch lại quyến rũ, “Đầu bếp tiên sinh, mời đi theo ta.”

Đỗ Địch An mặt mày đỏ bừng, lúng túng cúi đầu xuống, từng bước từng bước theo sau.

Angela dẫn Đỗ Địch An đi xuyên qua đại sảnh, đến phía sau của sảnh chính, đi qua một vài căn phòng, lại đi qua một cánh cửa, nhà bếp ở cuối tòa nhà.

Đỗ Địch An vừa vào bếp, liền nhìn thấy ba người mặc quần áo đầu bếp đang ngồi trên băng ghế gỗ mở ngoài bếp đánh bài, trò đang chơi là Old maid. Nhìn thấy Angela đến, ba người đều giật cả mình, nhanh chóng đứng lên, cung kính nói: “Chào Angela tiểu thư, sao ngươi lại đến đây?”

Angela liếc nhìn ba người bọn họ, rồi khẽ cau mày, “Sao nào, ta không thể đến đây sao?”

Ba người vội vàng xua tay, một trong số họ bèn cười hi hi nói: “Đương nhiên có thể rồi, Angela tiểu thư, ngươi ngày hôm nay vẫn là xinh đẹp như mọi ngày, hây, người này là ai vậy?”

Angela từ lâu đã miễn dịch với sự xu nịnh của hắn ta, vẻ mặt bình thản, xua tay nói: “Đây là đầu bếp mới đến, hắn ta tuy nhỏ tuổi hơn ngươi, nhưng người ta lại là đầu bếp cao cấp, ngươi từ nay về sau phải theo mà học hỏi thật tốt, bây giờ thì đi ra ngoài ngay cho ta, ta phải xem xem tài nấu ăn của hắn ta.”