Chương 1302 Gia tộc bệnh hoạn (2)
“Thật sự là như vậy sao?” Ngón tay của Đỗ Địch An vẫn chậm rãi di chuyển, nhưng nếu có ai nhìn thấy thì sẽ phát hiện ra rằng ngón tay của Đỗ Địch An không còn di chuyển ở thắt lưng nữa, mà là năm ngón tay xoay chuyển, mang theo từng luồng từng luồng dư ảnh, hai bàn tay đồng thời xoay chuyển, dường như là có vô số dư ảnh của ngón tay, khiến người ta lóa cả mắt.
Có một chút bối rối trong mắt thiếu nữ, lúng ta lúng túng nói, “Chính là như thế, đúng vậy.”
“Tiểu thư, ngươi nhìn kỹ xem, có thật sự là như vậy không?” Đỗ Địch An chậm rãi tiến đến gần, giữa ngón tay dư ảnh càng ngày càng nhiều, chậm rãi nâng lên, đưa ngón tay lên gần ngay trước mắt thiếu nữ.
Thiếu nữ ngẩn người ra mà nhìn, phảng phất đần người ra.
Đỗ Địch An nhỏ nhẹ nói: “Tiểu thư, ngươi buồn ngủ rồi.”
Cô gái ngáp theo bản năng, mí mắt hơi rủ xuống.
“Ngươi cần nghỉ ngơi.” Đỗ Địch An nói tiếp.
Khuôn mặt thiếu nữ trở nên buồn ngủ hơn, cơ thể khẽ lắc lư, dường như nàng sẽ gục xuống bất cứ lúc nào.
“Tiểu thư?” Một trong hai thanh niên bị trói kinh ngạc, quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy vô số dư ảnh xoay chuyển giữa ngón tay Đỗ Địch An, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Đỗ Địch An không thèm đoái hoài tới hắn, vẫn là nhìn về phía tiểu thư, nói nhỏ nhẹ: “Ngươi bây giờ cần phải nghỉ ngơi, ta sẽ không quấy rầy tiểu thư nữa, ngươi đi ngủ đi, yên tâm ngủ đi...”
Tiểu thư chậm rãi nhắm mắt lại, trong miệng còn nói thầm câu gì đó không rõ, rồi lắc lư thân thể, ngã thẳng người xuống.
Đỗ Địch An đưa tay ra, đỡ lấy nàng ấy, từ từ bỏ xuống.
Sau đó ra tay nhanh như chớp, đánh ngất gã thanh niên kia.
Gã thanh niên nhìn thấy dư ảnh của ngón tay Đỗ Địch An, mắt mở tròn xoe, mặt đầy kinh ngạc, dáng vẻ khó tin mà nhìn về phía hắn ta.
Đỗ Địch An chậm rãi tới gần, xoay chuyển ngón tay, “Ngươi mệt mỏi lắm rồi, cần phải nghỉ ngơi...”
Gã thanh niên kinh hãi nhìn hắn, muốn hét lên, nhưng vừa mở miệng đã bị Đỗ Địch An đưa tay nhéo một cái, đồng thời cảm thấy sau gáy bị đập một cái thật mạnh, đầu óc đột nhiên hỗn loạn, có chút bối rối, lúc này, trong tầm mắt của hắn hiện ra những ngón tay giống như luồng ánh sáng, khiến hắn có chút sững sờ.
“Hãy quên đi tất cả, ngươi cần phải nghỉ ngơi…”
Giọng của Đỗ Địch An như nói mớ vậy, cứ vang vọng bên tai của gã thanh niên, mí mắt của gã thanh niên từ từ sụp xuống.
Một lúc sau, Đỗ Địch An thôi miên thanh niên ngủ say, cầm bánh lên, dùng nĩa cắn hai miếng, rồi rời khỏi căn phòng.
“Ai, thật phiền phức.” Đóng cửa phòng lại, Đỗ Địch An khẽ thở dài, cảm thấy có hơi bất lực, hắn lắc đầu, xoay người bước xuống hành lang, đi ngang qua cô hầu gái trước đó, người này nhìn hắn một cái, không nói gì.
Đỗ Địch An trở về lại phòng bếp, ba người kia đều kinh ngạc, nhìn thấy Đỗ Địch An hai tay không mà trở về, kiềm chế không được mà hỏi: “Bánh ngọt đâu? Ngươi đưa cho Nhị tiểu thư rồi sao?”
Đỗ Địch An khẽ gật đầu.
“Nàng ta ăn rồi hả?”
“Ăn rồi, còn nói mùi vị không tệ.”
“Hả…” Trong cổ họng cả ba người dường như có cái gì đó nghẹn lại, một lúc sau mới phản ứng trở lại, vội vàng xúm lại chúc mừng.
Đỗ Địch An cười nói phụ họa vài câu, sau khi vào bếp, chỉ thấy Angela vẫn nằm như cũ, hắn ta bước tới chạm nhẹ vào đó, rất nhanh, Angela tỉnh dậy, mở to đôi mắt bối rối, chờ sau khi nhìn rõ Đỗ Địch An, lập tức đột nhiên ngồi dậy vì sốc.
Vừa mới ngồi dậy, nàng liền nhìn thấy quần áo của mình xộc xệch, không khỏi hai má hơi ửng hồng, cảm thấy có chút thẹn thùng, nhưng rất nhanh chóng tỉnh táo trở lại, quay đầu nhìn chằm chằm Đỗ Địch An, liếc mắt nhìn hắn ta, “Sao ta lại ngủ mất tiêu vậy?”
Đỗ Địch An cười hi hi, mập mờ nói: “Có lẽ là do thân thể của ngươi quá tệ.”
Angela suýt nữa thì bật cười, thân thể của mình kém? Nàng là cấp người Thác Hoang, và cũng là cao thủ trong cấp người Thác Hoang, lại bị một thường dân nói thân thể kém? Nàng nhìn Đỗ Địch An một cách nghi ngờ, đột nhiên duỗi tay ra, móng tay nhô ra, giống như một con dao sắc bén, mang theo sát khí, đột nhiên hướng về mặt Đỗ Địch An trảo tới.
Đỗ Địch An ngẩn người ra, dường như chưa kịp phản ứng trở lại.
Khi khoảnh khắc móng tay đụng đến da trên mặt của Đỗ Địch An, Angela đột nhiên thu tay về, chau mày nhìn Đỗ Địch An.
Trên má Đỗ Địch An nổi lên một vệt máu tươi, hắn ta đưa tay sờ, thấy vết máu trên ngón tay, mắt đột nhiên mở to, kinh hãi nhìn Angela, lùi lại về phía sau, nhưng lại vô tình ngã, ngồi xuống mặt đất.
Nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của Đỗ Địch An, nghi ngờ cuối cùng trong lòng của Angela cũng bị xua tan, có thể khiến cho nàng hôn mê bất tỉnh, chí ít cũng là cấp bậc Chúa Tể, sao có thể nhếch nhác như vậy chứ?
Nàng có thể cảm giác được, Đỗ Địch An trước đó chưa có phản ứng gì, thậm chí kể cả lỗ chân lông toàn thân cũng không có co lại, nếu là cao thủ thật sự, khi cảm nhận được sát khí của nàng, cho dù cố gắng hết sức mà chịu đựng, thân thể cũng theo bản năng mà biến đổi theo, nhưng Đỗ Địch An thì lại không có, điều này cho thấy rõ là, bản năng chiến đấu của hắn ta quá yếu, chỉ là một người bình thường.