Chương 1303 Gia tộc bệnh hoạn (3)
“Chả lẽ gần đây thật sự quá mệt mỏi sao?” Angela khẽ cau mày, cảm thấy kỳ quái, đột nhiên cảm thấy cần phải đi khám bác sĩ, hay là thân thể của nàng ấy xảy ra chuyện gì, hay là bị bệnh gì đó.
Nghĩ đến đây, nàng không còn tâm trí để thân mật với Đỗ Địch An nữa, nhanh chóng đứng dậy, nhanh chóng chỉnh đốn lại quần áo, rất thuần thục, rất nhanh chóng trở lại dáng vẻ đoan trang trước đây, chân bước nhanh rời đi.
Sau khi mắt nhìn đưa tiễn Angela rời đi, Đỗ Địch An trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thở hổn hển, dáng vẻ như chưa kịp hoàn hồn.
Ba người bên ngoài nhìn thấy vẻ nhếch nhác của Đỗ Địch An, trong bụng cười thầm, ngầm cười trên nỗi đau của Đỗ Địch An.
Vậy là, việc nhậm chức vào nhận việc của Đỗ Địch An đã thuận lợi ổn định, đến buổi tối, hắn với ba đầu bếp khác cùng nhau chuẩn bị bữa tối, cho Bá tước chủ nhân và ba đứa con trai, năm đứa con gái trong lâu đài,, và tất nhiên là còn có cả bảy bà vợ nữa.
Lên món không thuộc về phạm vi công việc của hắn ta, đối với những quý tộc này mà nói, đầu bếp cũng là một nghề nghiệp của tiện nhân, không đáng để xuất hiện trên bàn tiệc, trừ khi họ là đầu bếp cấp đại sư, mà những đầu bếp như vậy thường có tên gọi nghe hay hơn, nhà mỹ thực.
Làm xong bữa cơm cho nhà Bern, Đỗ Địch An và ba người đầu bếp lại bận rộn làm cơm cho những vị đại nhân khác, những vị này là những người bảo vệ cho gia tộc nhà Bern, trong đó có một người ở cấp Chúa Tể và mười người cấp người Thác Hoang mà Đỗ Địch An cảm nhận được.
Trong lúc nấu ăn, Đỗ Địch An cũng biết được tên của những người cấp người Thác Hoang và gã cấp Chúa Tể, cũng như người trước đây đã từng đánh cờ với người cấp Chúa Tể, có thân nhiệt ẩn sâu, quả nhiên có thân phận phi thường, địa vị tương đương với cấp Chúa Tể, thậm chí còn cao hơn, đủ tiêu chuẩn để ngồi vào ghế chủ tọa và ăn tối với gia đình Bern, ba đầu bếp gọi hắn ta là Hắc Pháp Sư đại nhân.
Đợi khi bữa tối kết thúc, công việc trong một ngày của Đỗ Địch An về cơ bản đã kết thúc, ba đầu bếp theo lệnh của quản gia tạm thời chịu trách nhiệm giúp cho Đỗ Địch An làm quen với nhà bếp, cũng như khẩu vị ăn uống của chủ nhân và các thiếu gia, tiểu thư.
Đêm đến.
Đỗ Địch An trở lại chỗ ở đã được phân công, ngủ cùng với ba đầu bếp trong một gian phòng lớn, chưa được bao lâu, ba đầu bếp cũng đã ngủ thiếp đi, khắp nơi vang lên tiếng ngáy.
Đỗ Địch An tựa vào lên gối, nhìn ánh trăng chiếu qua cửa sổ, trong con ngươi lóe lên một tia ánh vàng, quét qua những chuyển động của toàn bộ lâu đài.
Chỉ thấy chủ nhân nhà Bern đã ngủ say, Nhị tiểu thư mà hắn đã thôi miên trước đó lúc ăn cơm tối cũng không có biểu hiện gì khác lạ, hiệu quả thôi miên rất thành công, lúc này, nàng đang ở trong phòng của mình chơi trò chơi bệnh hoạn hồi buổi chiều.
Ngoài ra, Đỗ Địch An còn thấy một thằng con trai của chủ nhân nhà Bern, lẻn vào phòng của một vị phu nhân, lại làm ra chuyện loạn luân.
“Cái gia tộc này, quả thật là không có thuốc chữa mà…” Đỗ Địch An cảm thấy mọi chuyện ở đây thật hoang đường, hắn biết được, vị cấp Chúa Tể kia và mười người cấp Khai Hoang Giả, phần lớn đều nhận biết hành vi làm loạn của vị thiếu gia ngỗ ngược kia, nhưng lại không có đi tố giác cho chủ nhân nhả Bern.
Vị chủ nhân nhà Bern này có tên là Barritt Bern, chỉ là một thường dân bình thường, nhưng thân nhiệt lại cao hơn người thường một chút, dường như đã uống một số loại thuốc đặc biệt để tăng cường thể chất.
“Xem ra, cái vị hộ vệ cấp Chúa Tể kia không phải một trăm phần trăm trung thành với chủ nhân.” Đỗ Địch An ánh mắt lóe lên, dưới nhãn lực xuyên thấu tất cả mọi thứ, có thể thấy được toàn bộ gia tộc Bern, chỉ cần một đêm, đã phát hiện ra bí mật cực lớn này, từ điểm này có thể cảm nhận được những mối quan hệ phức tạp trong gia đình này.
Hắn ta không có tâm trạng để tìm hiểu sâu về mối quan hệ này, nhưng cảm thấy rằng vị thiếu gia bị méo mó về tâm lý đó, có lẽ có thể lợi dụng hắn.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, đột nhiên, hắn nhìn thấy người đàn ông được gọi là Hắc Pháp Sư, đang đi theo con đường bí mật, đi vào lòng đất của lâu đài cổ.
Dưới mặt đất của lâu đài cổ là một tầng hầm ba tầng, kiến trúc dưới mặt đất như thế này trong lâu đài cổ của những quý tộc khác cũng không hiếm thấy, phần lớn quý tộc đều thích xây dựng hầm ngầm, ở bên trong cất kỹ vài chai rượu nho chất lượng cao và sách báo, cùng với vàng bạc châu báu, của cải của chính mình. Thế nhưng, bên trong kiến trúc dưới mặt đất của gia tộc Bern này, lại không có bất kỳ một loại nào đồ vật nói trên, chỉ có dụng cụ, và người.
Dụng cụ với đa dạng các chủng loại được bày ra bên trong mỗi tầng của hầm ngầm, có dụng cụ càng giống như là dụng cụ tra tấn. Mỗi tầng của hầm ngầm có tám phòng, bên trong phòng hoặc là chất đầy dụng cụ tra tấn, hoặc là người bị giam cầm, phần lớn đều khoảng hai mươi tuổi, thân thể cường tráng, chính là lúc sức sống rực rỡ nhất.
Vị được xưng là Hắc Pháp Sư kia là lão già khoảng chừng sáu mươi tuổi, đầu đội mũ trùm đen, mái tóc thẳng đứng đến vô cùng chỉnh tề xinh đẹp, từng sợi tóc đen bạc đan xen vào nhau, khuôn mặt thâm thúy, mặc dù lớn tuổi nhưng vẫn có thể nhìn ra lúc tuổi trẻ đã từng anh tuấn vô cùng. Giờ đây hắn đang men theo cầu thang xoắn ốc của mật đạo đi đến bên trong tầng hầm ngầm, tất cả người canh giữ bên trong cũng đều khoác lên mình áo choàng đen, giống như những bóng ma.