← Quay lại trang sách

Chương 1324 Ra tay (3)

“Mặc dù trong những tài sản đó của gia đình chúng ta có một số thu nhập bất chính, nhưng không đến nỗi dẫn đến kẻ thù như vậy, có phải là một Vu Sư không?” Người thanh niên tóc vàng tò mò hỏi.

“Vậy thì không biết.” Blanque nói một cách dửng dưng: “Ta làm trong ngành này, đã đắc tội quá nhiều người rồi, nhiều đến nỗi đếm không xuể, có lẽ là tên Vu Sư nào đó đã bị đoạt mất vu thuật, hoặc có lẽ là đứa trẻ có gia đình, lầm đường lỡ bước, mang trong người thù hận lớn lên trở thành cấp Chúa Tể, đến đây để trả thù, lại có thể là nghiệp chủng do người phụ nữ nào đó được sinh ra…..”

Thanh niên tóc vàng giật mình, không khỏi khẽ thở dài

Thật đúng vậy, ngoài những người họ đã đắc tội ra, những người mà thuộc hạ của gia tộc họ đắc tội ở bên ngoài, những mối hận thù này cũng sẽ tính lên tr6en đầu họ, kẻ thù nhiều vô kể….

Nhưng mà, trong lòng hắn không có sợ hãi, ngược lại là một loại tự hào, kẻ địch nhiều, cũng cho thấy họ phi thường.

Suy cho cùng, người càng bình thường, kẻ thù càng ít.

Trong lúc hắn đang lúc đang suy nghĩ như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy có một luồng gió lạnh thổi qua cổ gáy, không khí lạnh đến không ngờ, giống như là mùa đông bỗng nhiên sắp đến, không khỏi liếc nhìn bệ cửa sổ phía sau, bên ngoài sân đã úa vàng, những chiếc lá phong chất đống dưới những tán cây, vẫn là mùa thu, mà sao trời lạnh thế này?

Khi hắn thu lại ánh mắt, định hỏi cha mình, hắn chợt thấy trong phòng có thêm một bóng người.

Một thanh niên áo choàng đen, đội mũ trùm đầu, nhưng lúc này mũ trùm đầu đã được cởi ra, trên mặt còn đeo một chiếc mặt nạ con báo, có chút kỳ quái.

“Vu sư!” Thanh niên tóc vàng đồng tử co rút lại, lập tức nhận ra cách ăn mặc này, hắn kiềm lòng không nổi muốn mở miệng la lên, nhưng ngay sau đó, hắn cảm thấy toàn cứng ngắc, máu trong người như đông lại vậy, tay chân như đông cứng, không thể cử động được, nỗi sợ hãi tột độ khiến hắn há hốc mồm, nhưng không thể phát ra tiếng, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch và đập loạn xạ, chói đến điếc tai.

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện, sẽ có thứ khiến hắn sợ hãi như thế này, ngay cả con rắn độc mà hắn ghét nhất, hắn cũng sẽ không sợ hãi đến nổi nói không ra lời, nhưng lúc này, trong lòng hắn lại có một cảm giác sợ hãi khó tả, thậm chí còn kinh hãi hơn cả nhìn thấy hàng trăm hàng ngàn con rắn độc để ngay trước mặt, nhưng hắn lại không thể nói là mình sợ gì, rõ ràng là một con người mà.

Blanque sắc mặt u ám, ánh mắt nhìn chăm chú vào bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt, với năng lực cảm tri của hắn, hắn cũng không thể phát hiện người này làm sao lại tới được đây.

Hơn nữa, hắn đột nhiên nhận ra, việc phái bốn tên thị vệ đuổi theo trước đó, dường như là một lựa chọn sai lầm, kế điệu hổ ly sơn, là chiến thuật đơn giản nhất, nhưng hắn lại bị trúng chiêu!

“Ngươi là ai?” Blanque hít sâu một hơi, lòng bàn tay chầm chậm di chuyển đến dưới ngăn kéo bàn, nơi đó có một cái nút nhấn. Lúc này, khi nhìn thấy Đỗ Địch An cởi bỏ mặt nạ, tim hắn như chùng xuống.

Đối phương không ngại lộ ra bộ mặt thật, chứng tỏ chuyện hôm nay khó mà xong chuyện rồi!

Vèo!

Hắn nhanh chóng bấm nút!

Bụp!

Chiếc bàn bỗng nhiên bị nứt ra, có vẻ như chức năng của nút bấm là khiến cho cái bàn này nứt ra vậy, ngay khi ngón tay của Blanque vừa chạm vào bề mặt của nút nhấn, chưa kịp bấm vào, thì chiếc bàn đã bị nứt ra, bao gồm cả phần dây điện phía sau nút bấm bị cắt đứt, hỏng rồi.

“Nếu như ngươi muốn kêu cứu, ngay thời điểm ngươi mở miệng, thì miệng ngươi sẽ ngậm lấy nhát kiếm của ta.” Đỗ Địch An mỉm cười nói, trong mắt mang theo tia sáng kỳ lạ.

Sắc mặt Blanque khó coi, hắn ta có thể cảm thấy rằng, một sát khí kỳ lạ đã hoàn toàn khóa hắn ta lại, bất kỳ phản ứng nào của cơ thể cũng sẽ được phát hiện, hắn ta hít một hơi thật sâu, đề bản thân có thể bình tĩnh lại, hắn ta tin rằng, ngay cả khi mình không có phát ra báo động, bọn chúng cũng sẽ nhận thức được tình hình ở đây, điều bản thân cần làm, chính là ổn định tình hình trước mắt, tiện thể tìm hiểu rõ đối phương là tốt nhất.

“Ngươi với gã bên ngoài là đồng bọn với nhau đúng không?” Blanque nhìn chằm chằm vào Đỗ Địch An, “Nếu ta đoán không sai thì ngươi cũng có liên quan đến vụ Vu Thuật ở khu Camp đúng không, các ngươi làm như vậy với mục đích gì? Giết ta sao? Hay là muốn lấy cái gì đó từ tay của tay?”

“Nói chuyện với người thông minh, đúng là thật đơn giản.” Đỗ Địch An mỉm cười nhẹ, “Nghe nói trong tay ngươi có một món Vũ Khí tên là ‘Lôi Đình Lự Kính’, có thể mượn về dùng được không?”

Blanque khẽ giật mình, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, nhíu mày nói: “Cái gì mà Lôi Đình Lự Kính, chưa nghe nói qua.”

Đỗ Địch An khẽ lắc đầu một cái, “Vừa khen ngươi thông minh, ngươi lại ngang bướng liền, ngươi cho rằng bọn ta liều mạng lớn như vậy để tấn công nhà của ngươi mà không có điều tra chi tiết trước sao? Hay là, ngươi cố ý trì hoãn thời gian, chỉ là muốn đợi cho đến khi bọn chúng kịp quay lại cứu ngươi chăng?”