Chương 1325 Dụng cụ Trùng tộc
Blanque mặt đen sa sầm lại, “Cho dù Lôi Đình Lự Kính nằm trong tay ta, cũng không thể cho ngươi mượn được, đây là vũ khí cấp cao, là bảo vật quý hiếm, không thể sao chép, hư rồi thì hư vĩnh viễn, không ai biết cách sửa cả, cho dù là ta, cũng không dám tùy tiện sử dụng nó.”
Đỗ Địch An nhìn hắn một cách nghiêm túc, bốn mắt nhìn nhau, Blanque cũng nhìn thẳng Đỗ Địch An với ánh mắt như vậy, ánh mắt kiên định, không nhường bước tí nào.
“Được thôi!” Đỗ Địch An thờ dài, di dời ánh mắt của mình trước.
Blanque thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy hiện tại mình đã làm chủ được tình hình, nhưng ngay sau đó, một tiếng hét đột nhiên vang lên, hắn nghe tiếng quay qua nhìn, sắc mặt đột ngột thay đổi, bỗng chốc tức giận, hắn ta đột ngột đứng dậy khỏi ghế, chỉ để nhìn thấy thanh niên tóc vàng đứng bên cạnh bệ cửa sổ, với một lưỡi dao sắc đen cắm vào ngực, ngay chính giữa trái tim, ghim cả cơ thể vào tường, tiếng hét kéo dài chưa được một lúc, thì đột ngột dừng lại, thì đầu rục xuống một cách yếu ớt.
“Ngươi!” Blanque sắc mặt xanh mét, hai mắt tách ra, chất nhầy màu đen toàn thân dâng lên, hắn nhanh chóng tiến vào ma thân.
Nhưng khi ma thân tiến vào được một nửa, bóng người trước mặt lóe lên, Đỗ Địch An như dịch chuyển tức thời xuất hiện ở ngay trước mặt hắn, lòng bàn tay vỗ vào vai hắn, vai hắn như muốn vỡ nát, cả người trùng xuống.。
Khoảnh khắc tiếp theo, một cảm giác ớn lạnh và đau nhói, truyền từ vùng vai gáy đến.
Hắn khẽ nhíu mày, thấy một cánh tay của Đỗ Địch An đã biến thành một lưỡi dao, nằm vắt ngang cổ của hắn.
Chất nhầy màu đen trào ra khắp cơ thể, đột ngột dừng lại, sau đó nó từ từ tụ lại và chìm xuống như nước sôi từ ngọn lửa.
“Nơi đây còn có vợ, con gái, cháu trai, cháu gái, và tính mạng của chính ngươi, ngươi cảm thấy những vốn liếng này với Lôi Đình Lự Kính so sánh với nhau, thì ai quan trọng nè?” Đỗ Địch An giọng nói nhẹ nhàng mà hỏi.
Blanque thân thể cứng đờ, vẻ giận dữ trên mặt từ lâu đã không còn, trong đáy mắt hiện lên một tia hoảng sợ, Đỗ Địch An còn kinh hãi hơn hắn tưởng, đây là lần đầu tiên hắn gặp được người áp bức mình đến nỗi ma thân cũng không thể tiến vào, điều quan trọng nhất là, Đỗ Địch An cũng không có tiến vào ma thân, chỉ dựa vào hình dáng con người đã có thể bộc phát với tốc độ kinh người như vậy! Không nghi ngờ gì, đối thủ là cấp Vực Sâu, mà còn là cấp Vực Sâu chuyên khống chế tốc độ.
Cho dù lãnh chúa Nila ở đây, cũng chưa chắc giải cứu được hắn.
Ngay lúc Blanque đang loay hoay với những suy nghĩ đấu tranh trong lòng, thì căn phòng đột nhiên bị đánh bật ra, cùng lúc đó, trên mái nhà trên đầu Đỗ Địch An, đột nhiên nổ tung, một bóng người nhảy xuống, ngoài ra, ở nơi cửa sổ bên cạnh, cũng bay vô thêm một người, trong nháy mắt, bốn người đã đứng trong phòng, hoàn toàn bao vây lấy Đỗ Địch An, chính là bốn người còn lại trong tám thị vệ canh giữ Blanque.
“Lão gia!”
Bốn người họ nhìn thấy Blanque người đang bị Đỗ Địch An uy hiếp, và thanh niên tóc vàng bị ghim chết trên bệ cửa sổ, sắc mặt của họ đột nhiên trông rất khó coi, kẻ thù đột nhập vào đây, bọn họ hoàn toàn đều không hay biết gì, nếu không phải trước đó tiếng kêu thảm của gã thanh niên tóc vàng kinh động đến bọn họ, khiến bọn họ phải giải phóng cảm tri để tra thám nơi này, thì bọn họ vẫn chưa biết tình trạng của nơi đây.
“Bọn chó trung thành đến rồi.” Đỗ Địch An liếc nhìn bốn người bọn họ, cười nhẹ nói với Blanque: “Cân nhắc xong chưa nè?”
Blanque sắc mặt thay đổi, sau một hồi, hít một hơi sâu, nghiến răng nghiến lợi, nói: “Ta hứa với ngươi!”
“Lão gia!”
Bốn người họ không biết hắn đã hứa những gì, không kiềm được hét lên, dùng ánh mắt để giao tiếp với nhau, cố gắng tìm ra lỗ hở để tấn công, giải cứu Blanque ra ngoài.
Blanque biết rằng chỉ dựa vào bốn người bọn họ, là không thể cứu bản thân thoát khỏi tay gã Vực Sâu được, hắn thở dài nói: “Các ngươi lui ra trước, không cần lo lắng, ta sẽ đưa hắn đi lấy Lôi Đình Lự Kính.”
Bốn người đều hơi giật mình, bỗng chốc biết ngay mục đích của Đỗ Địch An, sau đó từ từ từng người một lùi ra.
Đỗ Địch An xách Blanque ra khỏi phòng, để hắn ta dẫn đường.
Bốn người chờ Đỗ Địch An ra khỏi phòng, liếc mắt nhìn nhau, hai người đi theo phía sau, hai người còn lại từ một đường khác đi ra, xông tới mai phục ở vị trí của Đỗ Địch An đi lấy Lôi Đình Lự Kính trước đó.
Sau một lúc, Đỗ Địch An và Blanque đi men theo con đường bí mật, đi đến tầng hầm của lâu đài, đi qua rất nhiều cơ quan bẫy bên trong, được sự hướng dẫn của Blanque, những chiếc bẫy này đã được hủy bỏ đi kích hoạt trước.
Cuối cùng, cả hai dừng lại trước một căn phòng bí mật dưới tầng hầm, khi cánh cửa của căn phòng bí mật từ từ nâng lên, một thiết bị xem ra rất thần kỳ xuất hiện trước mặt hai người.
“Đây là Lôi Đình Lự Kính sao?” Một chút kinh ngạc lóe lên trong mắt Đỗ Địch An, thiết bị này giống như mô hình một quả địa cầu cao ba mét, nhưng ngay chính giữa của thiết bị này lại không phải là quả trái đất, mà là một cái vòng hình tròn, trên các cạnh vòng kim loại có khắc chữ Rune bí ẩn và phức tạp….. giống như một loại ngôn ngữ nào đó, có một gương hình trụ mở rộng ở phần tiếp nối của vòng và khay của thiết bị, gương hình trụ này có thể uốn cong và dựng thẳng đứng với thiết bị.