← Quay lại trang sách

Chương 1328 Thoát thân

“Lão gia?” Gã thanh niên tuấn tú nhìn thấy sắc mặt Blanque ảm đạm, ánh mắt quét qua, nhìn thấy phía năm người sau lưng bọn họ, và Lôi Đình Lự Kính mà bọn họ khiêng theo, không khỏi trợn to hai mắt, bọn họ nhanh chóng hiểu ra được là trúng mưu kế của kẻ địch.

“Các ngươi đã phản bội lão gia!” Gã thanh niên đẹp trai giận dữ hét vào mặt bọn năm người đang khiêng Lôi Đình Lự Kính.

Khóe miệng năm người giật giật, không trả lời.

Blanque thở dài nói: “Mấy người các ngươi, thả hắn đi đi.”

Đỗ Địch An mỉm cười, “Thông minh đấy, biết ta muốn nói gì luôn.”

Blanque được Đỗ Địch An khen ngợi, nhưng trong lòng không có một chút vui mừng nào, mà ngược lại còn có cảm giác nhục nhã.

Sắc mặt gã thanh niên đẹp trai cùng bốn người phía sau hơi thay đổi, gã thanh niên đẹp trai lập tức nói: “Lão gia, người này là đồng bọn của hắn, không thể dễ dàng buông tha cho hắn!” Nói xong, hắn quay sang Đỗ Địch An hét lên một tiếng, nói: “Ngươi thả chủ nhân của bọn ta ra, ta sẽ thả hắn ra, một mạng đổi một mạng!”

Đỗ Địch An cười nhẹ: “Ngươi cho rằng tính mạng của hắn, có thể so với tính mạng của lão gia nhà các ngươi sao?”

Gã thanh niên đẹp trai giễu cợt: “Ngươi đã tìm đến đây rồi, hắn có đáng cho ngươi đổi hay không, điều này thật khó nói!”

“Vậy sao?” Đỗ Địch An nhìn Blanque, “Nô bộc của ngươi dường như không quan tâm đến sự sống chết của ngươi, nếu đã vậy thì, cho chúng mở rộng tầm mắt tí nhà, ví dụ như, thế này nè….” Câu nói nửa chừng, lật lòng bàn tay, răng rắc một tiếng vang lên, một cánh tay của Blanque bị vặn đến một trăm tám mươi độ, răng rắc một tiếng vang lên, phát ra tiếng gãy vụn.

Blanque đau đớn hét lên một tiếng, trên đầu mồ hôi lạnh vãi ra, vội vàng nói: “Mau, mau thả hắn ra!”

Vẻ mặt gã thanh niên đẹp trai thay đổi, có một chút sửng sốt, không ngờ Đỗ Địch An không kiêng nể gì cả, hoàn toàn không ngại khiêu khích hắn, hắn có ý muốn dùng cách của Đỗ Địch An, để tra tấn con tin trong tay trước mặt hắn, dẹp cái mặt nạ thờ ơ của Đỗ Địch An đi, nhưng hắn ta không cược, với lại vốn liếng đối với hắn là Lão gia người từng có ơn cứu mạng hắn.

“Cút đi!” Gã thanh niên đẹp trai nghiến răng, lạnh lùng đẩy Hắc Pháp Sư ra, hắn tin rằng, cho dù thả Hắc Pháp Sư trở về với Đỗ Địch An, cũng vì chuyện xảy ra ngày hôm nay mà để hận trong lòng, quan hệ giữa hai người đã có lớp ngăn cách.

Hắc Pháp Sư thở dài nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy tới chỗ Đỗ Địch An, hắn căm hận gã thanh niên đẹp trai này, hắn sợ rằng gã này sau đó mà cứng rắn một tí, nếu như vậy, hắn cảm thấy Đỗ Địch An thật sự có thể từ bỏ hắn như bỏ phí đi một đứa con trai vậy, xét cho cùng, hắn ta không quan trọng bằng so với Blanque! Cũng may, Blanque sợ chết nên mềm lòng, nếu không hôm nay anh thực sự gặp nguy hiểm.

“Kêu tụi nó cút đi.” Độ Địch An nói với Blanque.

Blanque khẽ nghiến răng, chịu đựng đau đớn, đồng thời cũng phải chịu đựng nỗi nhục nhã này, “Các ngươi lui ra trước đi.”

“Lão gia!” Gã người thanh niên đẹp trai không kìm được kêu lên.

“Nghe lời đi!” Giọng Blanque thêm một chút nghiêm trọng.

Gã thanh niên đẹp trai khẽ nghiến răng, cuối cùng dẫn theo bốn tên thị vệ phía sau lui ra ngoài.

“Nếu phát hiện ra các ngươi đang bí mật theo dõi, mặc dù tính mạng của lão gia nhà ngươi sẽ không bị mất, nhưng chắc hẳn sẽ không thoải mái vậy đâu.” Đỗ Địch An xách theo Blanque khi đi ngang qua bọn họ, cười nhẹ nói.

Gã thanh niên đẹp trai nhướng mày, nhìn bóng lưng đang rời đi của Đỗ Địch An, ngón tay nắm chặt, nắm đấm kêu lên cót két.

“Có tự đi được không?” Sau khi thoát khỏi đám người gã thanh niên đẹp trai kia, Đỗ Địch An nhìn sang Hắc Pháp Sư đang đi tới trước mặt mình và nói.

Hắc Pháp Sư nhếch miệng khẽ cười một tiếng, trên mặt có chút đau đớn phải nhẫn nhịn, “Vẫn ổn, may là ngươi tới kịp thời, nếu không ta sẽ bị đám cháu trai này giết chết rồi.”

Đỗ Địch An khẽ gật đầu, “Đã vẫn ổn, thì tí nữa ngươi khiêng Lôi Đình Lự Kính đấy, không có vấn đề gì chứ?”

Hắc Pháp Sư sửng sốt, khẽ mở miệng, kinh ngạc nhìn hắn.

Thấy Đỗ Địch An dường như không cố ý nói đùa, hắn liếc nhìn năm người đang khiêng Lôi Đình Lự Kính ở phía sau, đột nhiên hắn cười khổ nói: “Nếu một mình ta khiêng, có lẽ sẽ có chút khó khăn.”

“Vậy thì để lại một người giúp ngươi vậy.” Đỗ Địch An nhanh chóng ra quyết định rồi quay qua nói với Blanque: “Để bọn họ bốn người lui về, cho một người ở lại đi theo chúng ta.”

Khuôn mặt của Blanque hơi thay đổi, hắn ta nghiến răng nói: “Điều này là không thể, ngộ nhỡ ngươi lấy đi Lôi Đình Lự Kính rồi nuốt lời thì sao? Hoặc là ngươi thả ta với bọn họ ra, ngươi mang theo Lôi Đình Lự Kính mà rời đi, hoặc là bọn họ buộc phải đi theo!”

“Ngươi không đủ tư cách đưa ra điều kiện đàm phán.” Đỗ Địch An lạnh lùng nói.

Blanque nhìn chằm chằm vào hắn ta, hít một hơi thật sâu “Thật không, đừng quên rằng bây giờ Lôi Đình Lự Kính đang nằm trong tay ta, Mục đích của ngươi là có được Lôi Đình Lự Kính này, đúng không? Nếu có chuyện gì xảy ra với ta, người của ta sẽ đập tan cái Lôi Đình Lự Kính này, tới lúc đó ngươi không lấy được cái gì cả!

Ánh mắt Đỗ Địch An khẽ lóe lên, không ngờ hắn lại nghĩ đến chuyện này, có thể trở thành một Nghị Viên Vu Sư quả thật không phải nhân vật đơn giản, vẻ mặt hắn vẫn lãnh đạm, nói: “Phá hủy Lôi Đình Lự Kính, không có lợi cho ai cả...”