← Quay lại trang sách

Chương 1327 Dụng cụ Trùng tộc (3)

Blanque thầm cười thầm trong bụng, trước đó khi một người dẫn dụ thị vệ của hắn, hắn đã đoán được đồng bọn của Đỗ Địch An sẽ không quá nhiều, ước chừng không quá ba người, nếu không, sẽ không chỉ phái một người tới dụ thị vệ của hắn, ngộ nhỡ thất bại, rủi ro là quá lớn! Hơn nữa, cho dù Đỗ Địch An có đồng bọn, cũng không dám xông tới, thị vệ ở bên ngoài của hắn cũng đâu phải người ăn chay.

“Như vậy đi, kêu thị vệ của ngươi tới đây.” Đỗ Địch An suy nghĩ một hồi rồi nói.

Blanque khẽ kinh ngạc, “Kêu bọn họ tới à?”

“Giúp một tay vận chuyển hàng.” Đỗ Địch An nói.

Blanque suýt sặc nước miếng của chính mình, không nhịn được mà mắt trợn trắng, nhưng nhìn vẻ mặt không nghi ngờ gì của Đỗ Địch An, cuối cùng hắn cũng mềm lòng, trong lòng có cảm giác như bị chó chơi vậy, cướp của bản thân thì không nói đi, lại còn để cho mình phái người giúp khuân vác? Lại có chuyện như vậy sao? Có hả?!

Đỗ Địch An cùng Blanque rời căn phòng bí mật dưới tầng hầm, khi bước tới cửa, Đỗ Địch An liếc nhìn xung quanh một cái, thấy ba tên thị vệ ẩn nấp và hai tên thị vệ trốn ở ngoài cửa không có ẩn giấu hơi thở, bình tĩnh nói: “Năm người các ngươi qua đây.”

Nhìn thấy Đỗ Địch An nói đúng số người, đồng tử của ba tên thị vệ trốn trong bóng tối co rụt lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, ba người bọn họ trong đám thị vệ là giỏi ẩn núp nhất, nhưng không ngờ lại bị Đỗ Địch An nhìn thấu bọn họ trong nháy mắt.

Từ mùi trên người? Từ phản ứng sống? Từ tiếng tim đập? Từ nhiệt lượng tỏa ra? Bọn họ cho rằng tất cả những thứ này đều là đã ẩn giấu hết rồi, chúng đã giấu ở xung quanh, giống như một cục đá không có gì khác biệt! Ngay cả trong hố ma, họ cũng có thể trốn khỏi những thợ săn quái vật cấp độ Vực Sâu, nhưng bây giờ họ đã bị nhìn thấu!

Blanque mí mắt khẽ giật giật, chỉ nhìn thấy hai tên thị vệ, nhưng hắn biết chắc trong bóng tối nhất định có người đang mai phục, không ngờ lại bị Đỗ Địch An nói trúng, tia hy vọng cuối cùng trong lòng cũng tan tành mây khói.

“Cái tên liếm môi kia, sao còn không chịu ra đây?” Đỗ Địch An mở miệng lần nữa.

Khuôn mặt của gã thanh niên đang trốn trong bóng tối trở nên cứng ngắc, đầu lưỡi liếm môi cứng ngắc, không dám động đậy, chẳng mấy chốc, hắn chậm rãi bước ra khỏi bóng tối như một quả bóng xì hơi, đã đến lúc này, nếu hắn ta còn cho rằng Đỗ Địch An đang cố tình dạo dẫm thì thật sự là một chuyện quá buồn cười.

Hai người khác đang trốn trong bóng tối nhìn thấy điều này, trong lòng kinh ngạc, cũng từ từ bước ra ngoài.

“Ngươi nói với bọn chúng đi.” Đỗ Địch An nhìn năm người đang đứng trước mặt, quay sang Blanque nói.

Khóe miệng Blanque khẽ co giật, kìm hãm ý muốn nhéo cổ Đỗ Địch An, nghiến răng nghiến lợi nói: “Năm người bọn ngươi, cùng ta đi đến mật thất, khiêng Lôi Đình Lự Kính ra đây, giúp hắn mang ra ngoài.”

Năm người miệng chữ A mắt chữ O, sửng sốt nhìn nhau, còn nghi ngờ mình nghe nhầm nữa, nhưng thấy vẻ mặt khó coi như bị bón của Blanque, cuối cùng cũng tin rằng không phải giỡn chơi.

Mười phút sau, Đỗ Địch An uy hiếp lấy Blanque bước ra khỏi trang viên, năm tên lính canh phía sau đều vô cùng cẩn thận mang Lôi Đình Lự Kính, mặc kệ Độ Địch Anh có thể thoát ra được hay không, bọn họ cũng không dám làm hỏng Lôi Đình Lự Kính

“Xem ra, ta không đợi được lãnh chúa Nile qua đây rồi.” Đỗ Địch An nhìn đường phố bên ngoài trang viên, nhẹ giọng nói.

Nghe vậy, Blanque mí mắt giật giật, sắc mặt xám xịt, hắn không ngờ vẻ mặt bình thản của Đỗ Địch An suốt dọc theo đường đi, nhưng là không bỏ sót tất cả thị vệ ờ xung quanh, ngoại trừ năm người đuổi theo đồng bọn của Đỗ Địch An, còn lại có sáu người trong lâu đài của hắn, nhưng chỉ có năm người khiêng Lôi Đình Lự Kính, còn lại, hắn ta biết đến lãnh chúa Nile để được giúp đỡ, không ngờ Đỗ Địch An cũng đoán được!

Sau khi rời khỏi trang viên, Đỗ Địch An xách Blanque trong tay, đi theo hướng Hắc Pháp Sư chạy trốn. Họ nhảy lên đỉnh của các tòa nhà trên đường phố, giống như một nhóm sát thủ và trộm cắp lang thang quanh rìa xám

Một lúc sau, Đỗ Địch An gặp Hắc Pháp Sư trên một tòa nhà ở rìa quảng trường, hắn ta đã bị tóm gọn, bị chặt cụt một tay, toàn thân bê bết máu, dường như đã vừa trải qua một trận giao tranh ác liệt.

Người đang áp tải Hắc Pháp Sư là gã thanh niên đẹp trai cầm cây thương vàng, xung quanh hắn có bốn tên thị vệ đi theo, tất cả đều đã cởi bỏ ma thân, lúc này đang cùng nhau mang theo Hắc Pháp Sư đi về theo con đường cũ, chuẩn bị giao cho người không rõ lai lịch cho Blanque định đoạt.

Khi gặp Đỗ Địch An và Blanque, gã thanh niên đẹp trai và những người khác lập tức sững sờ, vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ lại có thể nhìn thấy lão gia nhà mình ở đây.

Hắc Pháp Sư nhìn thấy Đỗ Địch An mang theo Blanque xuất hiện, tiếng lầm lầm lì lì và giả vờ đau đớn ban đầu cũng đã dừng lại, mí mắt nhuốm máu mở to, khuôn mặt già nua đầy kinh ngạc, hắn không ngờ Đỗ Địch An đã thành công thật! Mà còn rất nhanh tìm ra hắn! Cứ như vậy, hắn thậm chí có thể tránh được nỗi đau bị những người này áp giải về để hành hạ!