Chương 1330 Thoát thân (3)
Hắc Pháp Sư sửng sốt, nghe những gì Đỗ Địch An nói, hắn mới nhận ra, đây quả thực là một việc vô cùng nguy hiểm, không thể đảm bảo rằng Blanque sẽ không điên cuồng tấn công Lôi Đình Lự Kính, dùng cách này để ngăn chặn chúng.
“Vẫn là ngươi cân nhắc chu đáo.” Hắc Pháp Sư hít sâu một hơi, có chút khâm phục nói.
Càng tiếp xúc với Đỗ Địch An, trong lòng hắn đối với Đỗ Địch An ngoài sự sợ hãi và tức giận ban đầu, bây giờ càng thêm khâm phục và kính sợ, Đỗ Địch An khiến hắn ta hiểu sâu sắc rằng như thế nào là hậu sinh khả úy!
Sức chiến đấu gan dạ không kinh khủng, cái đáng sợ hơn là đầu óc cùng lòng dạ hung tợn này!
Lúc này, hơi thở của Đỗ Địch An dần trở nên đều đặn, hắn đứng dậy, cởi bỏ áo choàng đen, bao gồm cả ủng, trong lòng bàn tay đốt ra một quả cầu lửa, trông thật kỳ diệu vô cùng, giống như một nhà ảo thuật vậy, đốt áo choàng đen và đôi ủng cháy thành tro, sau đó hắn nhìn về phía Hắc Pháp Sư, “Cởi quần áo, khử cho hết mùi, chuẩn bị đi thôi.”
Nhìn thấy khả năng ngọn lửa thần kỳ của Đỗ Địch An, Hắc Pháp Sư không khỏi nghĩ đến cảnh trước đó hắn ta một hơi bắn chết năm tên chúa tể, mí mắt khẽ giật giật, lần đầu tiên hắn ta gặp phải khả năng ma ngân thần kỳ như vậy, trước đây chưa bao giờ nghe nói về nó.
Đột nhiên, trong lòng hắn phát sợ.
Đỗ Địch An nhận thấy được sự thay đổi trong mắt hắn, bình tĩnh nói: “Xem ra ngươi đã đoán ra rồi.”
Hắc Pháp Sư sững sờ: “Cái gì nào?”
“Thân phận của ta.” Đỗ Địch An cười như không cười nhìn hắn.
Hắc Pháp Sư toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng sắc mặt chuyển từ bàng hoàng sang bối rối, “Thân phận gì ạ?”
“Không cần diễn nữa, thân thể của ngươi đã hiện ra phản ứng thành thật nhất rồi.” Đỗ Địch An cười nhẹ, “Nếu đã đoán được, cũng nên biết rằng, ở nơi đây, chuyện gì ta cũng có thể làm được.”
Hắc Pháp Sư cười miễn cưỡng nói: “Đại nhân, ngươi chê cười ta rồi.”
“Đi thôi.” Đỗ Địch An nắm lấy Lôi Đình Lự Kính, duỗi ra đôi cánh chẻ trên lưng, tự mang Lôi Đình Lự Kính trên lưng, bay về phía trước.
Hắc Pháp Sư nhìn bóng lưng của Đỗ Địch An đang bay đi thật nhanh, cũng nhanh chóng bay theo, nhưng trong lòng lại có những suy nghĩ khác, càng nghĩ càng cảm thấy máu lửa sục sôi.
Đêm đó.
Có một thị trấn nhỏ ở rìa bên ngoài của Thành Phượng Hoàng, thị trấn đó không lớn, chỉ có ba bốn nhà tiểu tư sản giàu có, trong nhà có trang viên có diện tích rất lớn, đất trong thị trấn rẻ, một vài người trong số họ đã làm cho diện tích xây dựng trang viên trở nên lớn hơn, thậm chí không thua kém gì gia đình Bern ở thành phố chính của Thành Phượng Hoàng.
Vào lúc này, bên trong một trong những trang viên, ánh đèn mờ ảo làm cho đại sảnh giấy dán tường có chút xám cũ, vài người nô bộc, cũng như mấy người nam nữ ăn mặc sang trọng, trong góc đại sảnh, rùng mình một cái.
Hắc Pháp Sư ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, nhờ một cô hầu gái trẻ đang cắt táo cho hắn, tay cầm con dao của cô hầu gái không ngừng run rẩy, cắt quả táo gần như chỉ còn lại hột thôi.
“Con nha đầu ngốc, ngươi đang tìm cái chết!” Hắc Pháp Sư khát nước đến mức không khỏi trợn mắt khi nhìn thấy một quả táo được cắt to bằng như quả cam, liền giơ tính tay tát cô hầu gái một cái. Thực sự mà để hắn tát trúng, với vóc dáng của cô hầu gái này, ước tính toàn bộ xương hàm sẽ bị lệch đi.
“Lưu ý tý đi.” Giọng của Đỗ Địch An vang đến từ giữa đại sảnh “Tùy tiện tấn công kẻ yếu là hành vi của kẻ hèn nhát.”
Bàn tay Hắc Pháp Sư giơ lên rồi dừng lại, sau đó quay mặt cười ha hả: “Ta chỉ là đùa nàng ta thôi, ta chưa đến mức đi so đo với người làm thấp hèn, đánh nàng ta sẽ làm bẩn tay ta!”
Người giúp việc sợ tới mức cả người run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
“Được rồi, chúng ta còn phải ở trên trấn nhỏ này vài ngày nên đừng làm quá đáng.” Đỗ Địch An lười lãng phí thời gian của mình để lý luận với hắn, chuyên tâm nghiên cứu Lôi Đình Lự Kính.
Hắc Pháp Sư cười ha hả gật đầu, lúc quay mặt đi khóe miệng còn khẽ nhếch lên nghĩ thầm ngươi có thể tốt hơn ta bao nhiêu mà còn dạy ta, ngươi là sát nhân cuồng ma đó! Sau đó nghĩ lại hắn vẫn lười so đo với nữ giúp việc ngu xuẩn này, tuy rằng bất mãn khẩu khí và thái độ dạy đời của Đỗ Địch An nhưng hắn cảm thấy lời này vẫn có đạo lý, ra tay tùy tiện với kẻ yếu quả thật rất mất phong độ.
Đương nhiên trong lòng thì lại khác.
Đỗ Địch An mở Lôi Đình Lự Kính, dòng điện nhấp nháy thoát ra từ vòng kim loại chớp động nhảy nhót kết nối thành mạng lưới khiến vòng kim loại to giống như gương sấm sét. Hắn tiện tay cắn một mảng móng tay mình ném vào trong dòng điện, móng tay cứng rắn nhất thời bị dòng điện đánh trúng lơ lửng trong lưới điện, lăn lộn vài cái rồi lập tức hóa thành tro tàn biến mất không thấy gì nữa.
Đỗ Địch An lập tức nhìn về phía kính quan sát thấy một vài hạt màu vàng nhạt hiện lên trong kính quan sát, hắn điều chỉnh bội số từ hai trăm lần lên đến năm trăm lần, hạt màu vàng nhạt dần dần mở rộng, những hạt nhỏ này chứa vô số chấm nhỏ tròn, trên bề mặt những chấm tròn này có vết nứt giống như vân tay trong lòng bàn tay người. Hắn tiếp tục phóng đại bội số quan sát từ năm trăm lần lên một ngàn, sau đó một ngàn năm trăm...